MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 628

Quản gia của Hoàng phủ là một hán tử trung niên, đối với cuộc sống

sinh hoạt bên ngoài rất tinh tường, tay chân lanh lẹ tìm ít cành cây, đốt một
đống lửa, trong phòng liền ấm áp. Trong phòng này chỉ có một cái giường
đất thô, chứa được hai người song song nằm. Quản gia cùng Hoắc Dương
trực tiếp ngủ ở trên mặt đất, cũng không ngại đất bẩn, dùng áo choàng đem
chính mình bao lấy. Giường đất tất nhiên là nhường cho Lâm Phóng.

Ta tìm tới một góc khuất gần nhà bếp, ôm đao ngồi. Mỗi đêm, đều là ta

cùng Hoắc Dương luân phiên canh gác. Quản gia nói muốn trực đêm, lại bị
Lâm Phóng cười từ chối.

Ánh lửa lay động, bên ngoài là cảnh trời đất tuyết thê lương. Ở Quan

Ngoại, mặt trăng tròn to lại sáng vô cùng, cho nên ở trong đêm, ta vẫn có
thể trông thấy ngọn núi mơ hồ nơi xa.

Không biết trải qua bao lâu, có lẽ là nửa canh giờ. Ánh lửa trong bếp trở

nên chập chờn yếu ớt, ta vội cầm lấy củi gỗ đã được chuẩn bị tốt ở bên
cạnh ném vào trong lò bếp. Âm thanh phát ra có chút lớn, nghiêng đầu, lại
thấy Hoắc Dương cùng quản gia như cũ ngủ vô cùng say sưa, ngáy không
ngớt — có ta trực đêm, Hoắc Dương tự nhiên là ngủ say như chết, nếu có ai
hiện tại thừa dịp cắt đầu của hắn, hắn có lẽ cũng không thèm tỉnh lại.

Ta hăng hái xoay người, nhìn phía Lâm Phóng trên giường đất, an ổn

ngủ, chỉ là lông mi tuấn tú nhíu lại, lông mi dài run rẩy — cho dù ở trong
mộng, hắn vẫn như cũ không chịu buông lỏng.

Hắn yên tĩnh ngủ, khuôn mặt dưới ánh lửa, càng lộ vẻ tuấn tú thanh cao.

Sắc mặt hắn tái nhợt, mang theo một cỗ hàn khí. Trong lòng ta bỗng nhiên
mềm mại đến loạn thất bát tao, rón ra rón rén tới gần, đứng tại bên cạnh
cách hắn độ một thước.

Hắn thực đẹp, mặt mày như họa, không gì hợp hơn câu này đi! Trước

đây khi mới gặp, ta cảm thấy hắn có nữ khí. Bây giờ xem ra, lại cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.