MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 630

Ta nghĩ không ra, hạ giọng nói: “Vì sao?”

Hắn liền cười, lắc đầu, nói: “Nàng ngủ một lúc, để ta gác.”

Ta tất nhiên không chịu, tuy rằng kỳ thật ta cũng cực mệt mỏi. Sắc mặt

hắn trầm xuống: “Nghe lời.”

Ta vẫn lắc đầu.

Hắn nhìn chòng chọc ta, buông tay ra, hai cánh tay chuyển qua nắm lấy

bờ vai ta, nhẹ nhàng ôm lấy — đầu óc cùng thân thể ta bỗng chốc mềm mại
so với keo hồ cũng không khác là mấy — không đợi ta phản ứng kịp, trên
tay hắn dùng lực, đem ta kéo ngã ở trên đùi hắn.

Bắp đùi của hắn ngay tại phía sau ót trên đầu vai, mềm mại ấm áp.

Khuôn mặt ta lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn quay

mặt qua chỗ khác, chỉ nhìn dưới giường đất lóe sáng. Mà chúng ta, hai bàn
tay mười ngón đan thật chặt.

Ta nhất thời không có gì để nói. Sao lại không thể nói? Chỉ nhìn cằm

của hắn, cổ của hắn, dưới ánh lửa mờ ảo hiện lên nói nét tinh tế, thật sâu
khắc vào trong đầu của ta.

Tầm mắt…… Dần dần mơ hồ.

Trong mông lung, tựa như trở lại một đêm kia, ta ngã xuống trong hố

băng, ngắm nhìn bốn phía, một mảng tối đen. Trong bóng tối, truyền tới
tiếng bước chân rất nhỏ, cẩn thận nhìn kỹ, hóa ra là Lâm Phóng từ xa chạy
tới. Ta muốn gọi lại không ra phát ra âm thanh, vội vàng vẫy tay về phía
hắn, mặt của hắn ở trong màn đêm thấy không rõ lắm.

Nhưng ta cảm nhận được, nhất định là hắn. Hắn vội vàng chạy qua,

trong lòng ta kinh hỉ cực kỳ, lòng nghĩ Lâm Phóng không phải đã nói rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.