MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 632

“Văn Tuyền!” Ta nói khẽ: “Ta sẽ bảo hộ ngươi.”

Hắn cảm thấy không đúng, trầm tư nói: “Không nghĩ tới đường đi như

vậy, cư nhiên lại bị người khác đoán được.” Vạn năm nhân sâm đang ở trên
người hắn.

Một bên Hoắc Dương mở to mắt, từ trên mặt đất xoay người mà dậy,

không giống như bộ dáng vừa mới tỉnh: “Chạy hay không chạy?”

Ta lắc đầu: “Nghe tiếng động thì bốn phương tám hướng đều có người.”

Ta lại liếc mắt nhìn Hoắc Dương: “Ngươi đã sớm tỉnh?” Nếu vậy nhất cử
nhất động của ta cùng Lâm Phóng đều bị hắn thấy?

Hoắc Dương sắc mặt trầm xuống, học ngữ khí Lâm Phóng nói: “Hoằng

Nhi…… Thật là một cô nương ngốc……” Mặt ta đỏ lên, tức giận trừng
mắt nhìn hắn, hắn trừng ngược lại ta một cái, khí thế càng mạnh. Ta nhất
thời tức giận, nghiêng đầu nhìn Lâm Phóng, lại thấy hắn cười như không
cười liếc mắt nhìn Hoắc Dương, Hoắc Dương không dám trừng hắn, giả vờ
như không nhìn thấy, quay đầu đi, thuận thế đá vào quản gia bên cạnh một
cước.

“A! Thế nào ?” Quản gia cũng là người cơ trí, vừa thấy chúng ta hai

người đem Lâm Phóng bảo vệ tại giữa, lập tức rút ra trường thương, bày ra
thế sẵn sàng đón địch.

Kỳ thật cho dù lấy thân thủ trước kia của ta cùng Hoắc Dương, bí mật

mang theo Lâm Phóng, đào thoát giữa thiên quân vạn mã cũng không phải
việc khó. Nhưng hôm nay, ta lại cố ý không muốn chạy trốn, có vẻ như
Lâm Phóng cùng Hoắc Dương cũng không muốn đi. Một là ta muốn nhìn
xem đến tột cùng là ai tới đánh lén, hai là ở trong núi bế quan như vậy
nhiều ngày, ta thật sự muốn thử xem thân thủ chính mình ra sao, cho nên
trong lòng thậm chí còn mong đợi người tới đánh lén tốt nhất là cao thủ; ba
là còn có quản gia ở đây, tuy rằng hắn cũng tính là cao thủ của Hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.