MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 633

Vương phủ, nhưng là so với chúng ta, đương nhiên còn kém rất xa. Chúng
ta trực tiếp ném hắn ở tại nơi này, hắn chết là điều không phải nghi ngờ.

Rất nhanh, tiếng bước chân tiếng nhẹ nhàng ở ngoài cửa. Chắc hẳn đối

phương cũng đã biết chúng ta đã tỉnh, tiếng bước chân dứt khoát rõ ràng,
không kiêng nể gì.

Không có vũ tiễn, mong muốn vòng đầu tiên bắn tên không có xảy ra.

Chẳng lẽ đối phương sợ làm hỏng đến nhân sâm vạn năm? Lý do này cũng
thật miễn cưỡng!

Hồi đáp lại chúng ta là bảy tám hắc y nhân phá cửa sổ cùng cửa chính

mà vào mang theo thế tấn công sắc bén lao thẳng tới bốn người chúng ta.
Nông trại nho nhỏ nhất thời chật chội không chịu được. Ta vừa nhìn, liền
vui mừng, bọn hắn cư nhiên cũng dùng đao. Trong lòng ta nở hoa, lớn tiếng
nói: “Hoắc Dương, ngươi bảo hộ Lâm Phóng!” Rồi đoạt trước Hoắc Dương
nghênh đón đi lên.

Phía sau, Hoắc Dương hướng về phía ta mắng mẹ nó, ta rút ra đao, cười

cười. Tám hắc y nhân lại không một người dám động thủ trước.

Ta ra chiêu, cùng mỗi hắc y nhân đều đánh qua một lần, đây là loại cảm

giác rất kỳ quái. Đao pháp của bọn họ ở trong mắt ta, dường như rất chậm.
Tuy rằng ta biết rõ đao pháp của bọn hắn kỳ thật cũng rất nhanh, nhưng hết
lần này đến lần khác trước thế tấn công của từng người ta đều thấy được sơ
hở bên trong.

Ta toát ra một ý niệm trong đầu: Mấy người này đao pháp, võ nghệ cũng

chỉ thường thôi. Tuy nhiên ta hiện tại thật sự rất ngứa tay, liền thi triển
“Chúc Dung đao pháp”, năm chiêu đi qua, tám hắc y nhân thì năm kẻ ngã
xuống. Ba người còn lại, thần sắc khẩn trương rút lui hai bước.

Hoắc Dương mắng: “Ăn mảnh!” Ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn

xông về phía trước, ta đành phải lui về bảo hộ Lâm Phóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.