MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 640

Ba tháng sau trở lại Thổ Cận, nơi này vẫn như cũ băng tuyết cả ngày,

nhưng đã có thêm nắng ấm áp. Nghĩ đến đêm giao thừa năm nay, chúng ta
ở trong núi cùng sư thúc ôm rượu ngon, bình thản trôi qua. Đúng vậy, đêm
đó ta còn cùng Hoắc Dương tỷ thí một phen, lúc ấy đánh không lại hắn, ta
nhớ được Lâm Phóng ở bên cạnh mỉm cười.

Lần nữa bước vào Hoàng Vương phủ, Hoàng Vương đã dẫn chúng gia

tướng tại cửa chính sảnh đón mừng chúng ta. Nhìn thấy Lâm Phóng, Hoàng
Vương sải bước nghênh đón, kính trọng chắp tay thi lễ. Lâm Phóng
nghiêng người né qua, đạm đạm mỉm cười, cùng Hoàng Vương sóng vai
bước lên bậc thang, đi vào phòng trong.

Hoắc Dương cùng người một đám của chúng ta nói chuyện, quản gia

cùng đông đảo gia tướng một chỗ ôm nhau. Tiểu Lam dũng mãnh bổ nhào
đến bên cạnh ta, vừa mừng vừa tức: “Tiểu thư, cô rốt cục trở về!” Nàng vẫn
còn tức giận việc ta xuất môn không dẫn theo nàng. Mặc kệ nàng!

Ta đột nhiên ngẩng đầu, liền trông thấy Mộ Dung Khải trầm mặc đứng

ở dưới mái hiên, cúi đầu nhìn ta. Ba tháng không gặp, hắn dường như cao
thêm mấy tấc, một thân trường bào thường thấy ở Quan Ngoại, thắt lưng
màu đen, thật sự tuấn tú.

Ta nhảy lên bậc thang, vỗ vỗ vai hắn: “Tiểu tử!” …… Hắn thế nhưng so

với ta cao hơn rất nhiều.

“Nghe nói các ngươi ở ngoài thành gặp mai phục?” Hắn giương mắt

nhìn ta.

Ta cười hắc hắc: “Ừ, thiếu chút không trở về được.” Hắn sắc mặt căng

thẳng, trong lòng ta chấn động một phen, vỗ vỗ Đế Lưu: “Ta gặp được sư
thúc. Hiện tại Hoắc Dương đã đánh không lại ta.”

Hai mắt hắn sáng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.