MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 642

Ta nghi ngờ — sẽ không phải, là Mộ Dung Hoàng chứ?

Như để xác minh suy nghĩ của ta, Trầm Yên Chi cùng chúng ta đi vào

trong phòng, đứng ở sau lưng ta. Hoàng Vương gia đang ngồi nghiêm
chỉnh ở chủ vị lại nhìn chòng chọc nàng: “Yên Chi, ngươi ngồi xuống đi.”
Trầm Yên Chi gật gật đầu, chậm rãi đi đến bên chỗ tay trái Hoàng Vương
gia, ngồi xuống.

Hoàng Vương gia cười nói: “Lâm minh chủ, hôm nay các ngươi thuận

lợi từ Thiên Sơn trở về, không phải song hỷ lâm môn sao?” Lâm Phóng
ngồi ở bên phía tay phải hắn cười, cái loại cười giả này, nhìn không ra biểu
tình chân thật của hắn. Ta chuyển cái ánh mắt hướng về phía Tiểu Lam,
Tiểu Lam hạ giọng nói nói: “Yên Chi cô nương có thai.”

“Cái gì?” Ta cực kỳ hoảng sợ, lập tức nhìn Trầm Yên Chi, quả nhiên

nhìn thấy bụng nàng hơi hơi to ra, khó trách vừa rồi nhìn cảm thấy không
giống lúc trước!

Bên kia Mộ Dung Khải bỗng nhiên duỗi tay, ta đứng ngây không động

đậy. Hắn nắm được tóc của ta, lung tung xoa xoa, có chút cười nói: “Ngu
ngốc!”

Ta không để ý hắn, lại nhìn nhìn Lâm Phóng, hắn cùng Hoàng Vương

gia đang nói cái gì đó, tựa hồ không chút để ý đến sự tình bên này. Mà
Trầm Yên Chi, một cặp mắt sáng nhìn ta, nàng hướng về ta khẽ gật đầu,
ánh mắt ấm áp mà bình tĩnh.

Buổi tối, Hoàng Vương phủ ở biệt viện mở tiệc chiêu đãi chúng ta.

Tổng cộng có Lâm Phóng, Hoắc Dương, ta, Mộ Dung Khải, Trầm Yên Chi,
mấy người quản gia. Yến vương ái nữ – Mộ Dung Lâm đã lâu không gặp
mặt cũng tới.

Hoa viên to như vậy, lò lửa ấm áp. Tám người vừa vặn một bàn, nâng

cốc nói cười. Hôm nay Hoàng Vương đặc biệt để cho người Giang Nam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.