MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 644

Nghĩ đến đây, trong lòng ta cảm thấy thật ngọt ngào, lại nhìn Mộ Dung

Lâm bàn đối diện, trong lòng có chút thương hại — Lâm Phóng tốt như
vậy, nữ tử thích hắn, hẳn là rất nhiều.

Ta tự giễu nghĩ, đã bị Tấn triều công chúa cướp đi một người trúng ý

mình. Thật sự không thể lại bị cướp đi một lần nữa. Hắn là Lâm Phóng,
không phải Ôn Hựu. Hắn không có gia tộc hoàng đế, hắn chỉ có ta.

Lại nghe Hoàng Vương gia trầm giọng nói: “Hôm nay, đại ca hiến nhân

sâm vạn năm cho phụ vương.”

Hắn nói đại ca, đó là Đạt vương gia.

Chúng ta đều không có lên tiếng. Lâm Phóng nói: “Vương gia, là ta tính

sai, mới khiến cho bọn hắn đoạt đi nhân sâm.” Hoàng Vương vội vàng
khoát tay: “Lâm minh chủ, chớ hiểu lầm. Ta không phải trách các ngươi.
Chỉ cần nhân sâm hiến cho phụ vương, có khả năng cho phụ vương kéo dài
tuổi thọ, chúng ta huynh đệ ai hiến đều giống nhau. Hơn nữa hôm nay, ta
cũng đem trân bảo khác các ngươi mang về, hiến cho phụ vương, phụ
vương cũng rất cao hứng.”

Lời này nói ra có điểm giả tạo. Ta khó chịu cắm đầu ăn cơm.

Lại nghe Lâm Phóng nói: “Nếu như thế, chúng ta ở đây quấy rầy đã lâu,

ngày mai sẽ cáo từ.” Vừa dứt lời, Hoàng Vương, Mộ Dung Lâm đồng thời
“A” một tiếng. Một bên Mộ Dung Khải hô hấp đột nhiên tăng thêm. Trong
lòng ta lại cảm thấy thích thú, ra ngoài lâu như vậy, ta cũng rất muốn trở về.

Hoàng Vương trầm tư một chút, nói: “Gấp như vậy sao?” Hắn bỗng

nhiên liếc mắt nhìn Mộ Dung Lâm, nói: “Lâm minh chủ, không biết ngươi
cảm thấy ấu muội Lâm nhi của ta như thế nào?”

Tác giả có chuyện muốn nói: Đói chết …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.