MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 646

“Vương gia, chàng xem chàng lại hồ đồ rồi!” Trầm Yên Chi cười nói:

“Lâm nhi hôn sự phải bẩm báo với vương thượng, sao có thể do chúng ta
làm chủ?”

Hoàng Vương uống một hớp rượu, mỉm cười nói: “Yên Chi nói đúng.

Các ngươi ở lại mấy ngày, rồi đi cũng không muộn.”

Ta cho rằng Lâm Phóng ý tứ từ chối đã thật sự rõ ràng, sự việc này cũng

nên buông xuống thôi. Lại chợt nghe thấy một giọng nói thanh thúy:
“Ngươi cùng ai quyết định hôn ước? Nàng…… Nàng tốt hơn ta sao?” Mộ
Dung Lâm nhìn chằm chằm Lâm Phóng, giọng nói có chút run.

Trong lòng ta bỗng nhiên có chút không thoải mái, như thế nào lại khó

chịu như vậy, trong lòng giống như bị kim đâm, đâm lên trái tim vậy.
Không biết Lâm Phóng trả lời như thế nào?

Lâm Phóng thế nhưng căn bản không đáp, nhàn nhạt nói: “Lâm mỗ xuất

thân sơn dã, sao có thể dám trèo cao với tới quận chúa?”

“Không! Ta cảm thấy…… Ngươi rất tốt!” Ta nghe thấy giọng nói Mộ

Dung Lâm lần nữa vang lên, “Ngươi cũng có thể cưới nàng, ngươi……
ngươi để nàng làm thiếp, ta…… ta không để ý ……”

Ta đầu óc “Oanh” một tiếng, lời nói kia có bao nhiêu quen thuộc, chỉ là

lần trước, ở sau lưng ta, lần này, lại ở trước mặt ta.

Vốn nói muốn một đời một kiếp bên nhau, nhưng kỳ thật cũng chỉ có

thể làm thiếp. Mà một khi thông gia, thế lực hoàng gia, dễ như trở bàn tay.
Bề nghễ thiên hạ, non sông rộng lớn. Từ lần đó, ta liền nhận ra, điều này
đối với một nam nhân, không phải hấp dẫn lớn nhất sao? Cho dù là đệ tử
thế gia, Võ Lâm minh chủ?

“Lâm nhi!” Hoàng Vương lạnh lùng quát. Ta đột nhiên ngẩng đầu, trông

thấy Mộ Dung Lâm, nàng thẳng tắp nhìn Lâm Phóng. Ánh mắt Lâm Phóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.