MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 669

Môi của hắn, ở trên trán, khóe mắt, mũi, mặt ta không ngừng lưu luyến.

Ta kiềm chế run rẩy không ngừng, môi của hắn di chuyển không ngừng,
hắn cắn bờ vai của ta cổ của ta, nơi đó truyền đến từng trận đau đớn.

Ta không hiểu vì sao hắn lại khiến cho ta đau, nhưng ta bỗng nhiên cảm

thấy, hắn hôn như thế, thật ôn nhu, cũng thật thống khổ.

Lâm Phóng, ngươi cũng thống khổ sao?

Ta gắt gao ôm chặt lấy hắn, cảm thụ được thân mình run sợ của hắn.

Ánh nến ảm đạm, trước mắt ta mơ mơ hồ hồ, đầu óc choáng váng nặng

trĩu. “Đông” một tiếng, có thứ gì đó rơi trên mặt đất. Ta giật mình toàn thân
một trận mồ hôi lạnh. Lâm Phóng che ở trên thân, ôm lấy ta thật chặt, lúc ta
này mới phát hiện, chẳng biết lúc nào, chính mình đã bị hắn đặt ngang ở
trên bàn tròn. Mũ của hắn, vốn để lên bàn, sớm đã bị hắn quét rơi xuống
đất.

Trong bóng đêm, chỉ thấy hai mắt mắt hắn tựa sao xa, trầm mặc nhìn ta.

Đôi tay của hắn dán sát vào làn da ta, chưa bao giờ nóng đến như vậy. Điều
đó khiến cho ta kháng cự sợ hãi.

“Hoằng Nhi……” Hắn lần nữa cúi đầu xuống nói: “Xin lỗi……”

——————–

Trời bắt đầu dần dần sáng, ngoài cửa sổ các loại tiếng vang rốt cục

ngừng nghỉ. Phảng phất như đây chỉ là một buổi sáng sớm bình thường.

Ở trong gian phòng này ngây ngốc hai ba canh giờ, ta chỉ có thể mơ mơ

màng màng chợp mắt. Ban đêm như vậy, ta làm sao ngủ được? Lâm Phóng
ôm ta, hai mắt chặt chẽ nhíu lại. Người này, dường như lúc ngủ cũng không
an tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.