Cuối cùng, ta hạ xuống. Ta hướng về phương hướng của ngươi cúi
xuống, ta không dám ngẩng đầu.
Ta sợ nhìn thấy ánh mắt của nàng, cũng sợ cho nàng thấy, nước mắt trên
mặt ta.
Cho đến rất lâu sau, ta mới đứng thẳng lên, sức cùng lực kiệt.
Phía trước đã không còn bóng người.
Chỉ có mặt trời chói sáng loá mắt, kéo dài mênh mông trên đỉnh ngọn
núi, mây trắng vạn trượng, lặng lẽ trôi dạt.
Ta đem Giác tra vào vỏ, quay đầu lại bắt gặp tất cả mọi người trên mặt
đều ngượng ngùng. Đoán chừng là sắc mặt của ta rất khó nhìn, bọn hắn đều
không nói chuyện.
Ta không để ý, xoay người rời đi.
Vương Đông An chạy tới, đổ ập xuống nói: “Tử Tô, ngươi hôm nay vì
sao lại thất thố như vậy, công chúa lần trước đã hỏi chuyện của Chiến cô
nương. Nếu việc hôm nay lại truyền đến tai công chúa……”
“Phanh” một tiếng, ta đem giác ném đến bên chân hắn, nghe thấy giọng
nói chính mình phát run: “Hôm nay Tử Tô đã mất đi người ta yêu nhất! Tự
tay đưa đi, tự tay đoạn tuyệt! Đời này kiếp này, không thể quay trở lại!
Hoàng gia hao tổn một chút thể diện, có tính là gì? Chẳng lẽ ta đã tàn nhẫn
đem tình cảm của chính mình dẫm nát chân dưới, còn không thể tùy ý lần
này sao?”