MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 708

Thời gian ly biệt, rất nhanh liền đến. Có lẽ là Lâm Phóng sợ ta thất lễ,

có lẽ là Lâm Phóng không nhẫn nại nhìn sự nản lòng của ta, hắn tập hợp
đội ngũ, bắt đầu xuất phát.

Bọn hắn càng lúc càng xa. Thanh Hoằng ở trên ngựa liên tục quay đầu,

tựa hồ cùng Lâm Phóng nói cái gì đó, lại lộ ra nụ cười tươi tắn.

Ta hoảng hốt nghĩ: Sau này, nụ cười ấy sẽ không còn thuộc về ta nữa.

Mắt nhìn, bọn hắn chốc lát nữa sẽ đến góc cua, ngay cả bóng dáng cũng

sẽ không thấy nữa. Năm ba tháng sau, nàng trở về Kiến Khang, ta đã là
trượng phu của người khác.

Trong lòng lại đau đớn khó kiềm chế, bên cạnh có người thúc giục ta trở

về, ta lại nhìn thấy nàng chậm rãi quay đầu, xa xa nhìn ta.

Trong lòng ta, dường như có thứ gì, ầm ầm sụp đổ.

Thì ra ta phải mất đi nàng, mất đi Thanh Hoằng của ta. Vào thời khắc

này, ngay ở chỗ này, từ nay về sau.

Nàng phải đi phương xa, nàng phải một mình đi làm việc mà chúng ta

muốn làm, bên cạnh nàng không có ta.

Cạnh nàng, không thể có ta.

Tay của ta mờ mịt đụng đến Giác. Trong đầu, bỗng nhiên thoáng hiện

lên bộ dạng nàng ngày thường đắc ý khoe khoang Công Vân kiếm pháp.
Một nụ cười một cái nhíu mày phảng phất ngay ở trước mắt……

Ta nhìn ánh nắng chói trên đỉnh đầu, phá tan tầng mây thật dày mà

chiếu xuống. Trong đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ:

“Hoa nở bán hạ hai bên quên, một đời phù vân tình như trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.