MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 731

Vĩnh viễn không có Chiến Thanh Hoằng.

Nhưng hai chân, thế nào lại như nặng ngàn cân, bước không nổi?

Đau đớn lại lần nữa xuyên qua thân thể, bóng dáng thật dài là đau, bức

tường lạnh lẽo là đau, khoảng mênh mông trắng lóa trước mặt, tất cả tất cả
đều là đau. Ta bỗng nhiên nghĩ đến đêm của một năm trước, Thanh Hoằng,
đêm đó nàng đến dò phủ của ta, đêm kia so với đêm nay còn lạnh lẽo hơn,
công chúa ôm lấy mũi kiếm của ta, đôi tay nhuốm máu. Ta chỉ có thể nhìn
nàng chạy như điên đi, ta chỉ có thể nghe thét nức nở của nàng xa dần……

Đêm hôm đó, nàng có phải cũng giống ta hôm nay, đau?

Thật tốt, thật tốt, cho ta cũng nếm thử cảm giác của nàng. Nỗi đau giống

nàng.

Sau lưng lại bỗng nhiên nóng lên, ta toàn thân tê rần, một đôi tay ôn nhu

vòng đến lồng ngực ta, là Thanh Hoằng, nàng từ phía sau lưng, ôm lấy ta.

Ta kiềm chế không nổi run rẩy — đây là khát vọng ngày đêm ta thèm

muốn, nhưng ta không dám quay đầu, không dám nâng tay ôm lấy nàng, ta
sợ khẽ vươn tay, nàng sẽ né tránh.

“Tử Tô, ngươi phải đáp ứng ta.” Nàng ở sau lưng ta rầu rĩ nói, mang

theo nỗi buồn nồng đậm: “Nhất định phải sống một cuộc sống thật tốt! Phải
quên hết tất cả, phải tìm một nữ tử tốt hơn ta trăm lần, mỹ lệ lại hiền lành,
cùng ngươi đi qua một đời này!”

“Ừ……” Ta dùng hết khí lực toàn thân, mới có thể chậm rãi quay

người, gắt gao, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ta nghe thấy
giọng nói của mình trống trải đờ đẫn: “Ta đáp ứng nàng. Sống một cuộc
sống thật tốt, tìm một nữ tử so với nàng tốt hơn trăm lần, vừa mỹ lệ lại hiền
lành, theo ta cả một đời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.