MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 729

Nàng hơi hơi ngẩn ra, ta thấy trong mắt nàng hiện lên, không phải vui

sướng khi người gặp họa, mà là thương tiếc.

“Công chúa đã chết.” Ta nghe thấy giọng nói chính mình lặp lại yếu ớt,

khàn khàn, như giọng nói đó là của một người khác, cứng ngắc: “Hoằng
Nhi, nàng…… muốn…… trở về bên cạnh ta……hay không?”

Lời vừa nói ra, chính ta cũng cảm thấy khinh ghét bản thân không chịu

được. Thì ra, ta còn tham vọng quá đáng thế sao?

Nhưng…… ta nhìn chòng chọc nàng, có khả năng hay không…… Ta

bây giờ chỉ còn một người, tim trong lồng ngực đập như sấm, có thể có khả
năng hay không? Ý nghĩ này khiến ta thở không nổi, như càng xe mạnh mẽ
nghiến qua lòng ta.

Ta nhìn nàng, trên mặt nàng, khoảnh khắc cũng là chấn kinh. Ta trông

thấy trong mắt nàng tràn ngập thương tiếc, nước mắt của nàng lập tức chảy
xuống. Trước mắt ta cũng mơ hồ.

Ôn Tử Tô, ngươi đã tự hỏi câu hỏi hư ảo kia ở trong lòng không biết

bao nhiêu lần, có thể hay không một ngày kia nàng sẽ trở lại bên cạnh
ngươi. Bây giờ rốt cục có thể nói ra trước mặt nàng, ngươi có thể chết
không hối tiếc rồi!

“Không thể sao?” Ta nghe thấy chính mình cười hỏi.

Nàng chỉ chảy nước mắt nhìn ta, không lên tiếng nhưng đủ cho ta hiểu

— không thể!

Ta dường như nghe thấy trong lồng ngực có cái gì đó vỡ ra, chính mình

nức nở nói: “Nàng…… có người trong lòng rồi?”

Phía sau nàng một mảnh tối đen, nàng gật đầu: “Ừ, là Lâm Phóng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.