MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 730

Lồng ngực nháy mắt đau đớn kịch liệt, rất tốt, rất tốt. Quả nhiên là Lâm

Phóng. Kỳ thật từ khi hắn cắt đứt liên lạc, ta đã có dự cảm. Hôm nay chính
miệng nàng chứng thật, ta còn muốn hỏi gì nữa? Chỉ là toàn thân ta sao lại
đau như thế?!

Là cảm giác đau thâm nhập huyết mạch gân cốt, như từ một nơi vốn sâu

kín mà bốc lên, khoảnh khắc ăn mòn toàn thân ta. Lại phảng phất như con
thú bị vây, thống khổ không tiếng động cắn xé thân thể. Nỗi đau vô hình
không tiếng động ấy khiến ta không thể nói nên lời, chỉ có thể lẳng lặng
cam tâm tình nguyện, đợi cảm giác đau đớn tràn ngập toàn bộ lục phủ ngũ
tạng.

Sầm trời tối đất, ngay cả mặt của nàng cũng mơ hồ. Nàng như sắp hòa

vào bóng tối sau lưng mà biến mất ngay trước mặt ta.

Là, là Lâm Phóng. Lâm Phóng sẽ bảo vệ nàng một đời một kiếp. Ôn Tử

Tô, lúc trước ngươi rời bỏ nàng, bây giờ công chúa đã chết, ngươi lại tham
vọng quá đáng, muốn nàng trở lại bên cạnh ngươi, ngươi còn có thể hèn hạ
hơn không?

Hai mắt mơ hồ, ta nên cùng nàng nói lời tạm biệt, ta nên chúc phúc

nàng cùng Lâm Phóng, ta là thật lòng nghĩ chúc phúc hai người — một là
nữ tử ta yêu nhất, một là người bằng hữu ta kính nể nhất. Nhưng ta thật sự
không thể. Ta không thể.

Không cách nào tiếp tục nhìn nàng nữa, im lặng. Ta chậm rãi xoay

người, đưa lưng về phía nàng. Hoảng hốt trông thấy trên bầu trời sâu tối,
sao dày đặc, trăng non lưỡi liềm oánh nhuận chiếu rọi trên đỉnh đầu chúng
ta. Phía trên vương cung thoáng qua tiếng quạ, tường màu đỏ thắm, nhưng
ở dưới ánh trăng, chỉ như hoảng loạn lạnh lẽo. Ta nhìn thấy bóng dáng
chính mình bị kéo thật dài, như cả đời này, đi không đến đoạn cuối cùng.
Nhưng giờ phút này, ta biết đoạn đường ấy đã không có Chiến Thanh
Hoằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.