MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 728

Ta đột nhiên quay đầu, rút “Giác” ra khỏi vỏ, lại thấy dưới ánh trăng,

một thân ảnh quen thuộc đứng cách ta hơn một trượng.

Trên mặt nàng mang theo ý cười, lồng ngực ta khoảnh khắc lại đau đơn

không thể kiềm chế.

Nàng nói: “Lâu không gặp, Ôn Tử Tô!”

Ôn Tử Tô, Ôn Tử Tô, nàng trước kia rất thích gọi ta như vậy, mang theo

một chút nghịch ngợm cùng đắc ý khiêu khích. Thanh âm ấy ngọt như vậy,
ngọt ngào khiến cho lồng ngực ta lên men.

Ta bước từng bước một về phía nàng, khi cách nàng không quá ba bước

chân, liền dừng lại. Không thể lại gần, lại gần ta sợ chính mình sẽ không
nhịn được mà ôm nàng vào lòng.

“Ôn Tử Tô, ngươi có tốt hay không?” Ngữ khí nàng khoan khoái, “Kỳ

thật tối nay ta tới, là muốn nói cho ngươi, sư phụ, Lâm Phóng, ta, Hoắc
Dương, mọi người đều rất quan tâm đến ngươi. Tuy rằng ngươi đã là người
của triều đình, không chung một đường với chúng ta. Nhưng những ngày
tháng trước kia mọi người trải qua cùng nhau, chúng ta vĩnh viễn sẽ không
quên. Ngươi phải sống thật tốt, nỗ lực gây dựng sự nghiệp, không được phụ
sự kỳ vọng của chúng ta. Còn có, Lâm Phóng nói, tương lai chúng ta sẽ
không cùng triều đình liên quan nhiều. Nhưng là nếu như ngươi có bất kỳ
điều gì cần đến, tùy thời mở miệng, chúng ta nhất định dốc hết toàn
lực……”

Ta nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng không ngừng lên xuống, nàng là thật

lòng, thực coi ta như một người bằng hữu. Nhưng Thanh Hoằng, nhưng là
Thanh Hoằng, ngươi như vậy đến trước mặt ta, tươi cười nói quan tâm
bằng hữu …… Ta lại không thể chịu đựng được……

“Công chúa đã chết.” Ta ngắt lời nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.