MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 727

Thế là hoàng đế càng thêm tôn trọng Lâm Phóng, hắn nói chuyện gì,

hoàng đế đều nhất nhất nghe theo. Ngày mai, bọn hắn sẽ đến Việt thành,
tham dự trận quyết chiến của quân ta cùng quân Vương Đôn — tuy Hoắc
Dương, Thanh Hoằng là hai người có võ nghệ xuất sắc, nhưng hoàng đế lại
không dám giữ lại bên người.

Ta vẫn ở lại Kiến Khang như trước.

Công chúa đã bị cầm tù lãnh cung, hoàng đế ca ngợi ta có công cứu giá,

cũng muốn để cho ta an tâm, hứa hẹn ngày khác sẽ tứ hôn cho ta. Ta từ
chối, chỉ nói nản chí ngã lòng, hoàng đế lắc lắc đầu.

Ta đi thăm công chúa. Nàng trở nên tâm thần, điên cuồng kêu ta cứu

nàng ra lại kêu ta giết hoàng đế. Ta nhìn thủ hạ bên cạnh — không biết đâu
là người của hoàng đế. Trong lòng cô tịch – lời nói này của nàng trong
vòng nửa canh giờ sẽ truyền đến tai hoàng đế, Hoa Diêu sống không quá
đêm nay.

Ta lại không có phương pháp. Trong lòng bất nhẫn, nhưng vô năng vô

lực, chỉ có thể rời khỏi, trở lại hoàng cung, trở lại bên cạnh hoàng đế.

Đêm, hoàng đế trong tẩm cung ngủ.

Ta đứng ở ngoài phòng, một chút buồn ngủ cũng không thấy. Giờ tý,

một thị vệ khác đến canh gác thay, ta ở trong cung đi lại chẳng có mục
đích. Ta muốn xuất cung, nhưng lại không thể rời khỏi hoàng đế.

Nàng ngày mai, sẽ đi đến Việt thành. Sau này, ta còn có thể nhìn thấy

nàng không?

Không mong cầu gì. Chỉ là muốn trông thấy, hỏi nàng có khỏe hay

không, phải chăng đã có người trong lòng? Ta hoảng hốt nghĩ, bên tai bỗng
nhiên truyền đến tiếng động — sau lưng có người!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.