Hắn lại cười cười, không nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của Cố công tử.
Lâm Phóng hắn, không phải là con rối mà một tay Cố công tử nâng đỡ
sao?
Đô Đốc đại nhân tuyên bố: “Còn lại bốn người, Tiết chưởng môn đối
Ôn Hựu, Chiến Thanh Hoằng đối Lâm Phóng.”
Này……
Cố công tử bỗng nhiên đứng lên: “Đô Đốc đại nhân, Lâm công tử từ
nhỏ cơ thể suy yếu, nhiều bệnh, chưa từng tập võ, cuộc tỷ thí này……”
Đô Đốc đại nhân nhìn hướng Lâm Phóng nói: “Lâm công tử, ngươi có
thể tham gia tỷ thí sao?”
Lâm công tử vẫn coi như không thấy Cố công tử, cười nói: “Tuy rằng ta
không biết võ công, nhưng giáo huấn của Lâm gia, đã là đệ tử Lâm gia
không thể dễ dàng nói bỏ cuộc.”
Hắn cười thật bình tĩnh, bình tĩnh mang theo một chút kiên định cùng
cao ngạo.
Cố công tử dường như không ngờ đến Lâm Phóng đối với mình nói gì
nghe nấy, bỗng nhiên không chịu an bài theo lẽ thường, sắc mặt trầm lại,
ngồi xuống.
Ta cảm thấy hình như ta không quen biết một Lâm Phóng như vậy.
Chẳng lẽ trên người hắn lại mang tuyệt kỹ? Không giống a! Ta đã sờ
qua mạch của hắn, mềm yếu vô lực!
Tiết chưởng môn cũng thật sâu nhìn Lâm Phóng.