MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 145

“Được.” Cleo nhún vai. “Giữ nó lại đi. Nhưng cậu sẽ phải đi bộ về nhà.”

Bên kia đường, gã đàn ông gây ra mọi rắc rối lảo đảo bước trên vỉa hè.

Mandy, mascara nhoe nhoét, lúc này tỉnh rượu nhanh như sáo bèn thở dài
thất vọng và rít lên qua hàm răng nghiến chặt, “Thôi nào, cởi ra hộ chị.”

Chần chừ, Jen bước tới cởi khóa từ đằng sau. Chiếc váy trượt xuống vai

Mandy rơi xuống đất quanh chân cô ta. Mandy rít lên một tiếng khi nhận ra
áo nịt ngực không cài và ngực đang thỗn tha thỗn thện.

Những kẻ qua đường cười nhạo và huýt sáo khi nhìn thấy cô ta run rẩy

trong chiếc quần lọt khe hoa hoét và đôi giày cao gót. Cleo, thích thú khi
thấy vết da nhăn - cảm ơn Chúa! - mở cửa chiếc limo và nói vui vẻ, “OK,
mọi người cùng vào nào. Đến giờ về rồi!”

“Gary sẽ phát điên lên mất,” Mandy rên rỉ. “Anh ấy mua cái váy đấy cho

chị nhân dịp Giáng sinh.”

“Cứ nói với anh ấy là không phải lỗi tại chị.” Jen nhìn lại vẻ không hài

lòng. “Chị đâu biết là thọc lưỡi xuống họng hắn sẽ làm hắn buồn nôn.”

Mandy nheo mắt lại. “Được rồi, được rồi. Gary không cần phải biết

chuyện đó.”

Lương tâm lại nhắc nhở Cleo. Đôi khi, chỉ đôi khi thôi, cô ước mình

không có nó. Thở dài, cô vòng ra phía sau xe mở cốp. Chuẩn bị cho mọi
tình huống - hầu hết thôi - cô cất mấy cái túi ni lông đen đựng rác trong
ngăn nhỏ bên cạnh. Nhẫn nhịn, cô đưa một cái túi cho Mandy và chỉ vào
thùng rác. “Đi đi, lấy nó ra khỏi đó rồi cho vào đây.”

“Cảm ơn,” Mandy lầm rầm khi làm xong và cái túi r buộc thật chặt được

tống vào cốp xe.

Đó có phải là chiến thắng về tinh thần không? Cleo nhún vai nói, “Thực

ra tớ không nên làm vậy. Thế này là trái với quy định của công ty.” Cô dừng
lại rồi nói thêm với nụ cười hồn nhiên, “Nhưng là bạn cũ từ thời phổ thông
thì phải như thế chứ đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.