MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 174

Niềm hy vọng trong mắt Georgia tắt ngấm. Con bé ngái ngủ lùa tay vào

mớ tóc rối. “À, đúng rồi. Cháu uống một tách trà được không?”

Con bé muốn cô trả lời thế nào đây? Không được?

“Tất nhiên rồi! Cháu cứ tự nhiên nhé!” Abbie thu mình lại; cô đứng đó

nhưng trí óc ở nơi khác, chìm đắm trong một rừng dấu chấm than. “Bột ngũ
cốc, bánh mì nướng… có nước xốt, mật ong, mứt mơ, mứt dâu đen,
trứng…”

“Cảm ơn cô, cháu chỉ uống trà thôi. Đầu cô đã đỡ đau chưa?”

“À!” Cô đã quên về chuyện đau đầu giả tối qua. “Rồi! Hết đau rồi! Hôm

nay cháu có kế hoạch gì không?”

Georgia nhún vai thả túi trà vào cốc. “Cháu không biết. Chắc cháu chỉ

nghỉ ngơi xem ti vi một tí thôi.” Con bé nhăn mũi khi nghe cái radio đặt
trên bậu cửa sổ chơi bài của Neil Diamond. “Đó có phải đài Radio 2 không
ạ?”

Con bé nói như thể đó là chương trình phát thanh từ thời đồ đá ấy. Đây

có phải cách nó bảo cô là từ nay họ sẽ phải nghe những chương trình hợp
thời và hiện đại không? Cảm thấy như mình đã cả trăm tuổi, Abbie khống
chế, “Không, đó là…”

“Mà thôi, cô có biết người giao sữa xong việc lúc nào không?”

“Cái gì cơ?” Đây có phải câu đố không?

“Thì người giao sữa cho các nhà ấy. Họ bắt đầu làm rất sớm nên cũng

xong việc sớm. Cháu không biết cô có biết họ không.”

“Cô không biết. Chắc khoảng giữa trưa.” Chắc Georgia không định làm

việc này chứ? Đang vội, Abbie vừa cắn nhồm nhoàm một miếng bánh mì
nướng vừa kiểm tra tóc trong gương. Cô thích Neil Diamond. Nếu đang ở
nhà một mình thì cô đã hát theo, thậm chí còn nhảy một chút trong phòng
bếp. Có một đứa vị thành niên rất thích chê bai trong nhà như thế này sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.