MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 257

Georgia quấn một lọn tóc quanh ngón trỏ, thít lại rồi thả ra. Con bé im

lặng săm soi Abbie một lúc rồi mới lên tiếng.

“Cô nên nói thật với cháu thì hơn.”

“Cô nói thật đấy.” Gần như không thở được, Abbie hết gật rồi lắc đầu.

“Cô không hề muốn những chuyện thế này xảy ra.”

“Thế cô định làm gì với sếp của cô?”

“Không gì cả. Vừa nãy cháu nghe thấy cô nói gì với anh ta rồi đấy. Des

biết là cô không có ý định vì với anh ta cả. Anh ta sẽ vượt qua chuyện này
thôi.” Cô cầu mong Des sẽ giữ được bí mật.

Georgia nhìn xuống sàn nhà. Cuối cùng con bé ngẩng lên. “Được rồi,

cháu sẽ không nói gì với bố cả.”

Cổ họng Abbie nghẹn lại. “Tốt.” Tốt là câu nói giảm nói tránh tệ nhất

năm. “Cô cảm ơn,” cô nói thêm cho dù cô biết Georgia chỉ làm vậy vì Tom
thôi, chứ không phải vì cô.

Cái nhún vai đừng-cảm-ơn-cháu của Georgia giống hệt kiểu tỏ thái độ

của bố nó. “Mà cháu nên đi thì hơn. Bao nhiêu việc phải làm.” Vẫn nắm
chặt chìa khóa xe, con bé

“Hẹn gặp cô sau.” Nhìn thấy hộp sữa đọng nước cạnh ấm đun nước,

Abbie nói nhanh, “À, cảm ơn cháu về hộp sữa, cháu chu đáo quá. Mà tối
nay cháu thích ăn gì? Cho cô biết cháu thích gì rồi cô sẽ nấu. Cô có thể làm
bít tết! Hay là tôm chua cay với cơm? Cháu thích món gì?”

Georgia nhìn cô thương hại. “Cháu nghĩ cô nên biết nguyên tắc đầu tiên

của việc nói dối là cư xử như bình thường. Vì nếu tự nhiên cô tỏ ra rất tốt
với cháu thì bố cháu sẽ nghi ngờ đấy.”

“Xin lỗi cháu.” Đó vừa là bài học thấm thía vừa như cái tát vào mặt cô.

Abbie nhìn xuống tay mình vẫn đang run run.

Dừng ở bậc cửa, Georgia quay lại nói, “Mình ăn món tôm cay nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.