MINH TRIẾT THIÊNG LIÊNG - TẬP 2 - Trang 121

6.

Nếu con người trong đời một lần đạt tới sự tỉnh táo cao nhất của

linh hồn và tan vào trạng thái ấy, nó sẽ không bao giờ cần quay lại thiên
nhiên vật chất nữa, và ấn tượng này đưa nó vượt qua giới hạn đời sống.
Đấy là trạng thái nirvikalpaszamádhi. Đây là lúc con người đã đạt tới
sự thức tỉnh và quay trở lại thiên nhiên vật chất, là arhat, và không bao
giờ còn là cái Tôi con người nữa, mà là con người cổ, là sự hiện thực
hóa trạng thái cội nguồn homo aeternus, sự hiện thực hóa trong ý nghĩa
phổ quát.

Con người này đã hoàn thành Tác Phẩm Lớn, như truyền thống

Hermes đã dạy. Nó tách khỏi Mẹ Mặt Đất, khỏi Magna Mater và bước
vào cuộc hôn nhân với sự Thông Thái, với Sophia, Trinh Nữ Trời.
Sophia là mẹ, người yêu, và là vợ, con gái của linh hồn đã nhập định.

Tác phẩm lớn của nhập định đã hoàn thành. Nó đã đạt tới mức độ

như tác phẩm Tabula Smaragdina tuyên bố: “Cha nó là mặt trời, mẹ nó
là mặt trăng, không khí mang nó trong dạ con và mặt đất cho nó dinh
dưỡng
”. Trong nó sự tỉnh táo âm dương thức tỉnh, cơ thể nó biến thành
khí, hay nói đúng hơn thành tinh thần, thành száhuv, và đất nuôi dưỡng
nó: nó vẫn tạm thời sống ở mặt đất.

Nhưng đây là con người: “Sức mạnh của nó không suy chuyển,

nếu nó quay về với đất”. Có nghĩa là: nó có thể tự do hành động, suy
nghĩ, dạy dỗ, cai trị, lãnh đạo - sức mạnh của nó còn nguyên vẹn. Nó
không còn các hạn chế, các dục vọng, các thành kiến, các khát vọng cá
nhân, các bản năng giấu giếm. Cái tôi của nó không là gì khác ngoài
như một công cụ để thông qua đấy nó tiếp xúc với con người trong
thiên nhiên vật chất.

Nó đã hiện thực hóa dharmaka, và dạng hình sự sống thiên khải

của nó là: sinh linh phổ quát (dharmadhátu), sự Thông Thái sáng ngời
như gương (aksobhja), cái làm đẹp thế gian (ratnaszambhava), tri thức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.