I. Ngôn ngữ hình
1.
Trong thời kì lịch sử muộn mằn sau này con người có xu hướng
lập luận rằng tất cả những gì là ngôn ngữ hình đều chỉ là đồ trang trí,
không liên quan đến bản chất của ngôn ngữ, và cho dù đẹp đi chăng
nữa, nhưng trong một quan niệm nhất định, thừa. Bởi vậy người ta coi
hình của ngôn ngữ là sự so sánh trắng trợn, là hoa, là đồ chơi, là sự vớ
vẩn. Bởi vậy ngôn ngữ thi ca trở thành thứ yếu so với ngôn ngữ tri thức
và ngôn ngữ đại chúng.
Con người trong thời lịch sử không biết rằng cái ngày nay gọi là
thi phẩm trong thời cổ của con người, và trong hình thái cội nguồn cổ
của nó là lời tuyên bố tự nhiên: là lời tuyên bố mạnh mẽ của sự sống cổ
siêu việt; chính vì vậy ngôn ngữ thi ca so với ngôn ngữ tri thức và ngôn
ngữ đời thường hiện tại không những chân chính hơn, tiên phong hơn,
mà còn đúng và hoàn hảo hơn.
Như người ta nói: thi phẩm là tiếng mẹ đẻ của nhân loại. Nhưng
cũng như người ta chỉ cho câu nói này là đẹp chứ không thực tế, chỉ là
hình ảnh chứ không là bản chất, đã nói lên sự ngờ vực và ấu trĩ hoàn
toàn của con người thời lịch sử đối với ngôn ngữ cổ, và ngôn ngữ thi ca
bị cho là giả dối, đẹp hóa một cách trái tự nhiên, lộ liễu, phô trương, và
trong mọi trường hợp đều bị coi là quá trớn, bởi người ta không hiểu về
một sự sống mãnh liệt, mà điều này tự nó đã là một lời tuyên bố.
Có thể nêu ra cả đống ví dụ nói về những hình ảnh đã mất sức
sống nhưng vẫn lưu lại trong ngôn ngữ thời lịch sử là những hình tượng