MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 107

“Đâu có, là cậu nói đấy chứ.” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao, vẻ vô

tội.

“Nhưng cậu cũng thừa nhận rồi!”An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với

đôi mắt rực lửa.

“Mình sai rồi là được chứ gì?” Diệp Trí Viễn nhếch môi khẽ cười “Em

gái nắn răng, cậu đừng quá nghiêm túc như thế được không? Mình thích
cậu, mình thích cậu, mình phải nói bao nhiêu lần thì cậu mới tin?”

“Mình…” An Hạ Dao chớp chớp đôi mắt đen vừa mới được những

giọt nước mắt rửa sạch, nhìn Diệp Trí Viễn bằng ánh mắt sáng long lanh,
“Mình chỉ sợ là bản thân không đủ tốt và sẽ mất cậu!”

Diệp Trí Viễn vừa nghe vậy, thấy lòng mềm hẳn lại, cậu kéo mạnh An

Hạ Dao và ôm vào lòng, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Em gái nắn răng, em
đã đủ tốt rồi, chính anh mới lo rằng nhỡ mình mà không tốt thì sẽ có lỗi với
em.

An Hạ Dao dựa vào ngực Diệp Trí Viễn, miệng nở nụ cười hạnh phúc,

thì ra cuộc đời cũng có sự ngọt ngào và tốt đẹp đến như vậy.

Ánh nắng buổi chiều tỏa trên thân hình đang độ lớn và kề sát bên nhau

của họ, rồi phản chiếu lại thành một vầng hào quang màu vàng, đẹp tới
mức người ta không nỡ rời mắt đi.

Khoảng thời gian hạnh phúc trôi nhanh như bay, kể từ sau khi mấy cô

gái lớp trên đến gây chuyện và bị Diệp Trí Viễn giải quyết xong, không còn
nữ sinh nào đến gây chuyện với An Hạ Dao nữa, và học kỠcũng đang gần
đến hồi kết thúc, mọi người đều bận với chuyện chuẩn bị thi.

An Hạ Dao vừa ra khỏi phòng của thầy chủ nhiệm, định về lớp lấy tài

liệu chờ Diệp Trí Viễn làm trực nhật, quét dọn xong sẽ cùng cậu đến thư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.