MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 147

Nhưng, sau khi đã trải qua một tình yêu dốc hết gan ruột và một nỗi

đau khôn cùng, làm sao có thể dễ dàng đón nhận một tình yêu mới?

Một khi trong lòng còn ám ảnh, thì sẽ không thể nào bất chấp tất cả

mà dồn hết tình cảm được, và với một tình yêu không dồn hết tình cảm thì
làm sao gọi là tình yêu?

Khi Diệp Trí Viễn nói rằng sẽ theo đuổi cô, không phải trong lòng An

Hạ Dao không có cảm giác, không lung lay, mà là vì vết thương ấy quá sâu,
nên cô đã từ chối anh.

Vì đã từng yêu, vì đã từng đau, cho nên từ chối, cho nên rời xa.

An Hạ Dao lặng lẽ đưa tay lên chùi nước mắt, nói một mình: “An Hạ

Dao, mày là đồ ngốc, năm mười bảy tuổi đã sa vào khó khăn lắm mới được
sống yên ổn một chút, không lẽ lại để sa vào lần nữa? Không được nghĩ
nữa.”

Diệp Trí Viễn và tuổi mười bảy đều ở lại cùng năm tháng, chỉ có thể

hồi tưởng, nhưng không được chạm vào, nếu không mãi mãi sẽ không thể
nào ngóc đầu lên được!

Ngày hôm sau, An Hạ Dao vẫn còn chưa dậy thì đã bị tiếng chuông

cửa đánh thức, vừa ngáp vừa giụi mắt, cô bước ra mở cửa.

Là nhân viên của cửa hàng hoa, với một bó hoa “Yêu Cơ màu xanh”,

lịch sự hỏi: “Chào cô, cô là cô An Hạ Dao phải không?”

An Hạ Dao hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, rồi đón tấm thiếp từ

tay người ấy, đưa mắt nhìn, trên đó là ba chữ Diệp Trí Viễn với những nét
chữ bay bướm và vô cùng quen thuộc, An Hạ Dao không ký nhận mà gửi
trả ngay lại cho người đưa hoa: “Anh mang về đi, tôi không nhận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.