MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 145

lại vết sẹo, và dù thời gian đã làm cho nỗi đau ấy nhạt nhòa đi ít nhiều,
nhưng mỗi khi bị động đến, nó vẫn dậy lên nhức nhối. Vì trong đời người,
những rung động ban đầu luôn khiến người ta yêu với một tình yêu chân
thật, thuần khiết nhất và cũng phải trả giá nhiều nhất.

“Anh đang mơ à? Chẳng phải em đang trong lòng anh còn gì?” Diệp

Trí Viễn cười, đưa tay vuốt nhẹ lên má An Hạ Dao một cách rất tự nhiên:
“Cảm giác này rất chân thật.”

An Hạ Dao giận dữ đưa tay gạt tay Diệp Trí Viễn ra và đẩy anh lùi ra

ra: “Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh muốn làm gì?”

“Muốn theo đuổi em.” Diệp Trí Viễn đáp đĩnh đạc.

Một nụ cười miễn cưỡng nở trên môi An Hạ Dao: “Anh đừng có đùa

nữa, được không?”

“Anh có giống như đang đùa không?” Diệp Trí Viễn đáp nghiêm

chỉnh: “An Hạ Dao, anh rất nghiêm túc.”

An Hạ Dao ôm lấy vai: “Chuyện cười này, nhạt lắm, chẳng buồn cười

chút nào!”

Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao bằng cái nhìn sâu thẳm: “Em định

không cho anh một chút cơ hội nào ư?”

An Hạ Dao hít một hơi sâu, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm túc, lấy

lại tinh thần: “Diệp Trí Viễn, tôi không biết là anh uống nhầm thuốc hay là
đầu óc có vấn đề, hay là bị lừa đá mà lại nhàm như vậy. Tóm lại, tôi muốn
nói với anh rằng, hiện giờ tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với anh!”

Diệp Trí Viễn không nói gì, đôi mắt đen sáng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.