MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 289

thích với anh, 10 năm trước cô bỏ anh hoàn toàn không phải vì Diệp Ca rất
tốt, mà là vì Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy đã có những cử chỉ thân thiết
không rõ ràng, hôm nay gặp Diệp Ca ở đây chỉ là sự tình cờ. Nhưng, đôi
chân của cô dường như đã bị đóng đinh, không sao nhấc bước lên được.

Diệp Trí Viễn đi nhanh ra khỏi quán cà phê, ngồi lên xe, cắm chìa

khóa vào ổ, áy nổ nhưng không lái xe đi ngay mà chờ một lúc, song không
thấy An đuổi theo, anh chau mày, đấm mạnh xuống vô lăng, và cuối cùng
nhấn ga cho xe lao vọt đi.

An Hạ Dao lê bước chân nặng nề, ôm chiếc máy vi tính trở về nhà tất

nhiên không phải là về ngôi nhà của cô và Diệp Trí Viễn mà là về nhà ông
bà An, về nhà mẹ đẻ của cô.

Ánh nắng còn sót lại của buổi chiều tỏa xuống, khiến bóng cô đổ dài,

cô đơn. Nước mắt cứ rưng rưng, cô hít một hơi sâu, cố nén rồi khẽ mỉm
cười: “Diệp Trí Viễn, anh không cần em nữa, thì em cũng chẳng cần anh!”
Chỉ có điều, nụ cười ấy chứa đựng những giọt nước mắt.

Khi An Hạ Dao về đến nhà thì ông An đi vắng, bà An đang dán mắt

vào màn hình ti vi, dõi theo bộ phim Hàn Quốc. Bà đưa mắt nhìn An Hạ
Dao xong lại nhìn về phía sau lưng cô, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Dao Dao, con
về rồi à, Diệp Trí Viễn đâu?”

An Hạ Dao vội nở nụ cười cứng nhắc, nói dối với vẻ mặt bình thản:

“Anh ấy đang bận ạ.” Tiếp đó cô lấy lại tinh thần, đáp tiếp: “Là con tham
ăn, muốn ăn món thịt nướng của mẹ, nên mới về.”

Bà An nhảy khỏi ghế, nắm bàn tay cô, cảm động nói: “Dao Dao, con

đang thèm à?”, rồi hạ thấp giọng, thì thầm với vẻ bí hiểm: “Dao Dao, có
phải con đã có rồi không?”

“Chưa đâu. Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi đấy.” An Hạ Dao thầm khâm

phục mẹ về trí tưởng tượng! Cô cãi nhau với Diệp Trí Viễn, giận nên bỏ về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.