MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM- - Trang 43

An Hạ Dao, giả bộ thâm trầm, đáp: “Tất nhiên rồi, hạnh phúc của chúng ta
sẽ là hàng ngàn năm…”.

Những lời tình yêu ngọt ngào, khiến người ta ngây ngất vẫn còn rõ

mồn một bên tai mới như ngày hôm qua, nhưng ký ức không chạm tay vào
được, khoảng cách không gian mà năm tháng mang đến đã khiến cho hai
con người trẻ tuổi trưởng thành, và trở thành người lớn.

Mười năm, nói là dài thì rất dài, đời người cũng có được mấy lần mười

năm như vậy, nhưng nói rằng ngắn thì cũng rất ngắn, dường như cũng chỉ
trong một cái chớp mắt.

Quá khứ liên tiếp ùa về trong đầu An Hạ Dao, hình ảnh Diệp Trí Viễn

của năm mười bảy tuổi và Diệp Trí Viễn của bây giờ đan vào nhau, vừa rõ
ràng lại vừa mờ ảo.

Diệp Trí Viễn là mối tình đầu của cô, năm cô mười bảy tuổi. Đó là

quãng thời gian tươi đẹp và khờ khạo nhất, họ gặp gỡ và yêu nhau, vì An
Hạ Dao bỏ rơi Diệp Trí Viễn, họ chia tay nhau. Kể từ đó, Diệp Trí Viễn vô
cùng hận An Hạ Dao, An Hạ Dao cũng không chọc giận Diệp Trí Viễn nữa,
mười năm trôi qua, khi mà An Hạ Dao tưởng rằng giữa hai người sẽ không
bao giờ qua lại cho đến chết, thì lại xảy ra chuyện này.

Sau cơn say, đầu của An Hạ Dao hơi đau, cô cảm thấy, cuộc đời đúng

là đôi lúc khéo trêu ngươi. Đôi mắt đen, sâu thẳm của Diệp Trí Viễn nhìn
chăm chăm vào An Hạ Dao, không bỏ sót bất cứ một thay đổi nào dù nhỏ
nhất trên mặt cô, đôi lông mày rất đẹp hơi nhíu lại, sau cùng lên tiếng: “An
Hạ Dao, em khỏe không?”.

Có phải khi chia tay nhau các đôi đều chào nhau bằng cách ấy?

Em khỏe không?

Em rất khỏe! Còn anh? Anh cũng rất khỏe!.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.