MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 100

- Không được ! Takuan này muốn phạt Takezo ra sao thì phạt !
- Vậy thầy giết hắn đi ! Giết ngay đi ! Làm nhục hắn trong khi hắn nửa sống
nửa chết thật không xứng đáng ...
- Đó là nhược điểm duy nhất của ta. Ta thích hành hạ những thằng ngu như
nó !
- Bất nhân !
- Đi đi, để ta yên !
- Không !
- Đừng bướng ! Đi !
Takuan lấy tay đẩy mạnh Otsu. Nàng ngã ngồi xuống đất, bên gốc đại bách.
Cạnh gốc cây, áp má vào lớp vỏ xù xì, nàng rên khe khẽ. Nước mắt trào ra,
Otsu không ngờ Takuan tàn nhẫn đến mức ấy. Người trong làng ai cũng
tưởng Takezo chỉ bị treo ít lâu rồi sẽ được thả, ai ngờ chính Takuan vừa xác
nhận ông thích nhìn Takezo đau đớn. Otsu rùng mình ghê sợ cho sự dã man
của con người.
Nếu Takuan, người mà nàng tin tưởng bấy lâu nay, đã tỏ ra tàn ác như vậy
thì ở ngoài kia, xã hội còn ghê gớm đến bực nào ! Nàng còn ai để trông cậy
nữa ? Bất giác, Otsu cảm thấy thân cây đại bách ấm áp hơn, dường như máu
tội nhân từ trên cành cao dồn xuống đang luân lưu trong những thớ gỗ.
Takezo kiên cường, không hổ với dòng dõi hiệp sĩ. Lúc đầu bị trói ở trên
núi và ngay bây giờ đây, nàng thấy Takezo vân còn nhân tính. Hắn còn biết
khóc. Không hiểu sao cái gì đã là mọi người khinh ghét hắn, coi hắn như
một con quỷ và xua đuổi hắn đến thế ?
Nước mắt tràn trề, hai vai rung động, Otsu ôm gốc cây, không kể gì đến gió
rít bên ngoài và những giọt mưa bắt đầu rơi trên vai và cổ áo. Takuan kéo
vạt tăng bào lên che đầu, gọi:
- Otsu ! Vào thôi, ướt hết bây giờ !
- ...
- Lỗi tại ngươi đó ! Tại ngươi hay khóc nên trời cũng bắt chước.
Không nghe trả lời, ông đổi giọng nghiêm trang:
- Gió mạnh rồi. Có lẽ bão. Về phòng thôi, đừng dư nước mắt khóc một
người chẳng còn sống bao lâu nữa !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.