MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 102

chắp trước ngực, trông nàng chẳng khác gì một phật tử đang thành kính đội
mưa chịu lễ sám hối trước tòa sen.
Takuan đứng im như tượng, mắt nhắm nghiền. Không ai biết bên trong
khuôn mặt bình thản ấy có những xao động thầm kín gì. Lúc sau, mở mắt
ra, ông nghiêm nghị:
- Otsu, về phòng ngay đi ! Sức ngươi yếu đuối, để bị cảm hàn là tự chuốc
lấy cái chết vô ích.
- Con lạy thầy, con van thầy ! Xin thầy thương hắn ...
Trước mắt Takuan, Otsu vẫn quỳ, đầu cúi rạp. Nhà sư với tay đóng cửa.
Một giọng nói như băng vọng ra lẫn trong tiếng mưa rơi vẫn còn nặng hạt:
- Khuya rồi, ta đi nghỉ. Ngươi cũng nên về thôi. Ta khuyên ngươi đấy.

CHƯƠNG 7
CƯƠNG THẠCH VÀ ĐẠI THỤ
Sáng hôm sau, những dấu vết của mùa xuân gần như đã bị trận bão đêm

trước quét sạch. Nắng ban mai gay gắt làm những người đi làm đồng bắt
đầu phải mang nón. Cụ Osugi nhọc mệt leo lên chùa, thở hổn hển. Cổ khô,
miệng khát, mồ hôi đẫm trán chảy dài xuống má làm khó chịu, nhưng bà
vẫn không nghỉ. Và nóng nảy muốn tới chùa ngay để xem Takezo thế nào.
Mới đến cổng, bà đã gọi tới tấp:
- Thầy Takuan ! Thằng đó liệu có qua khỏi không ?
Takuan bước ra hàng hiên, mắt hấp háy:
- À, cụ Osugi ! Đêm qua mưa to quá há !
- Phải. Bà cười ác độc. Trận mưa chết người chứ không bỡn.
- Dầm mưa vài đêm chẳng sao. Sức người bền bỉ lắm, nhưng nắng buổi trưa
mới thật ghê gớm.
Honiden hướng bộ mặt nhăn nhúm về phía cây đại bách:
- Thầy nghĩ hắn còn sống à ?
Bà lấy tay che mắt cho đỡ chói, đôi mắt sắc nheo lại dưới ánh nắng, đứng
chăm chú nhìn một lúc rồi lẩm bẩm:
- Trông như cái giẻ rách thế kia, khó sống lắm, khó sống lắm !
- Không thấy quạ bu xung quanh mổ mắt, vậy là chưa chết.
- Ờ phải ! Mô Phật, sức học uyên bác như thầy, khó ai mà lừa được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.