MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 177

năm chục ngàn gia. ...
- Đúng.
- Vậy sao ông nghèo thế ?
- Ta còn đang học.
- Bao giờ thì ông có đồ đệ ?
- Không biết. Chắc chẳng bao giờ có.
- Sao vậy ? Võ nghệ Ông dở lắm phải không ?
- Cháu đã nghe người ta nói về ta, hôm ở trên chùa. Dù sao đi nữa, ta là kẻ
chạy trốn ...
- Phải rồi ! Mọi người đều bảo ông hèn, cháu nghe thật tức.
- Hà hà ...Việc gì mà tức, họ có nói cháu đâu ?
- Nhưng tức hộ Ông. Mà sao ông bỏ chạy ? Phải đánh lại chứ ! Bây giờ thì
trễ rồi, nhưng ở gần đây có cái sân rộng, hàng ngày con ông tiệm giày, con
ông thợ đẽo guốc và cả con ông thợ sơn nữa, thường hay tụ tập ở đấy để
luyện võ. Ông ra đấy đánh một đứa đi để lấy tiếng chứ !
Musashi cười:
- Cũng được, nếu cháu muốn ta sẽ làm.
Musashi không muốn làm phật ý thằng bé. Hắn còn trẻ, rất hiểu tâm trạng
những đứa trẻ giống như hắn trước kia ; hơn nữa trong thâm tâm cảm thấy
yêu mến thằng bé, muốn chiều chuộng nó như trước kia hắn vẫn mong
được người lớn chiều chuộng.
- Thôi, nói chuyện khác. Bây giờ đến phiên ta hỏi cháu vài câu nhé. Cháu
sinh ở đâu ?
- Ở Himeji.
- Vậy là vùng Harima rồi.
- Đúng. Ông ở Mimasaka phải không ? Người ta bảo thế.
- Ờ, ta ở Mimasaka phải không ? Thế bố cháu làm gì ?
- Bố cháu là kiếm sĩ. Kiếm sĩ thứ thiệt, có lính hầu đàng hoàng !
Musashi không ngạc nhiên. Thảo nào thằng bé biết đọc và biết viết khá.
- Bố cháu tên gì ?
- Aoki Tanzaemon. Bố cháu có bổng hàng ngàn gia. lúa, nhưng khi cháu lên
bảy thì bố cháu bỏ đi và dẫn cháu đến Kyoto này. Tiêu hết tiền, ông gửi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.