MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 175

Musashi muốn trêu thằng bé:
- Cứ đưa ta xem chút nào !
- Ông mua rượu cháu mới cho xem.
- À ra thế ! Được rồi, ta mua rượu.
- Ba xị nghe ?
- Nhiều quá.
- Vậy hai xị.
- Không, ta không uống nhiều thế đâu !
- Vậy bao nhiêu ? Kẹo thế !
- Ta nghèo, tiền đâu mà dám tiêu phí.
- Thôi được, đây ông xem đi. Nhưng đừng quên kể chuyện như ông đã hứa
đấy.
Musashi mỉm cười gật đầu. Hắn cầm tờ thư lẩm nhẩm đọc trong khi Jotaro
kéo áo che đầu chạy ra khỏi quán. Đọc xong, hắn ngạc nhiên quay sang hỏi
ông lão:
- Thằng Jotaro viết thư này đấy hả ?
- Phải, nó viết đấy. Nó có vẻ rành lắm.
Musashi gật gù đi vào trong nhà rửa mặt thay áo, khi ra ngoài đã thấy chủ
quán treo xong ấm nước lên móc trên bếp và đương lấy cơm cùng cải muối
chua sắp ra đĩa. Hắn ngồi bên bếp lửa, tiếp tục câu chuyện bỏ dở khi nãy:
- Ông biết nó bao nhiêu tuổi không ?
- Hình như mười một. Tôi nhớ có lần nó bảo vậy.
- Có vẻ khôn sớm, phải không ông ?
- Thì làm ở đó từ năm lên bảy, tiếp xúc với đủ mọi hạng người, gì mà chẳng
khôn sớm !
- Ờ ờ ...chữ nó viết còn non nhưng dáng cách khoáng đạt, lời thư chân thật.
Thằng ấy chắc sau này sẽ khá.
- Vậy hả ?
Lão quán mở nắp ấm, bỏ trà vào:
- Hừ ! Quái lạ. Đến giờ này vẫn chưa mang rượu sang. Lại la cà ở đâu rồi !
Vừa lúc ấy Jotaro bước vào, tay cầm bình rượu.
- Sao lâu thế ? Mày làm ông khách đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.