MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 174

- Được, cháu viết được.
Jotaro bước đến sau lưng chủ quán nhìn ông già gò lưng trên tờ giấy, tay
lem nhem những mực. Nó chăm chú dò từng chữ đã viết rồi bật cười như
nắc nẻ:
- Sai rồi ông ơi ! Chữ “than” đâu có nét này. Nếu có thành ra “thang” à ?
Ông muốn gửi than hay thang cho người ta ?
- Ờ ...ờ ...tao muốn gửi than.
- Vậy phải xóa nét này đi. Ông đưa chau đọc xem nào ...Thế này không
được, ông viết lăng nhăng khó hiểu quá !
- Mày giỏi viết thử tao coi !
Lão quán đưa bút cho Jotaro:
- Lau cái đầu đi đã ! Nước rỏ ướt hết giấy bây giờ !
- Thôi bỏ tờ này đi, để cháu lấy lau đầu. Ông lấy tờ khác cháu viết hộ. Nào
đọc đi !
Jotaro ngồi xuống, lăn bút vào nghiên mực rồi thoăn thoắt viết theo lời ông
già nói.
Thư viết xong thì ông khách trọ cũng vừa về. Đã hơn nửa tháng nay,
Musashi đến trọ ở quán, thấy chủ quán thật thà chất phác rất hợp ý, vả chỗ
trọ cũng vừa túi tiền nên hắn cứ nấn ná mãi. Để nón ngoài hiên, hắn vắt khô
những chỗ áo ướt:
- Mưa to quá, rụng hết cả hoa mận.
Hắn vừa nói vừa nhìn cây mận ngoài sân, hoa trắng rơi đầy đất, lẫn với bùn
và nước. Mưa tuy đã bớt nặng hạt nhưng thỉnh thoảng vẫn còn cơn gió
mạnh lay cành làm cánh hoa rơi lả tả.
Vào trong bếp, Musashi ngạc nhiên thấy thằng bé vẫn mang rượu đến cho
mình đang ngồi cạnh ông già chủ quán chăm chú viết. Hắn đứng sau lưng
đọc và mỉm cười.
Jotaro ngẩng đầu lên, thấy Musashi, bèn quơ vội lá thư và cây bút giấu sau
lưng:
- Xấu lắm ! Xem trộm như vậy là xấu lắm !
- Đưa ta xem ngươi viết gì vậy.
- Không !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.