MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 173

Trước một căn lều trông tiều tụy chẳng kém gì những căn khác, khách vãng
lai nhìn chiếc nón nan cũ rộng vành treo bên cửa, trên đề mấy chữ vụng về
thì mới biết đó là một cái quán. Nhưng quán mới xơ xác làm sao ! Đồ đạc
chả có gì, vài chiếc chiếu trải ngay trên mặt đất dùng làm giường ngủ cho
khách trọ qua đêm. Góc quán cũng có ổ rơm, nhưng ai muốn nghỉ lưng phải
tra thêm tiền nên ít khi có khách sang dám đụng tới món hàng xa xỉ ấy. Xế
vào phía trong, gần cửa ra sân sau là một cái bệ đất đắp cao tới đầu gối,
giữa khoét sâu xuống vừa dùng làm bếp vừa dùng làm lò sưởi.
Một đứa bé trai trạc mười, mười một tuổi đứng dựa lưng vào bệ đất. Tóc nó
ướt sũng nước mưa, những giọt nước chảy đầy trên cổ, trên trán xuống
chiếc kimono rộng thùng thình, bùn đất bắn lên đến tận gáy. Bụng nó quấn
sợi dây thừng lớn thay dây lưng, mặt mũi đen đủi nhem nhếch, trông chẳng
khác gì một con thủy quái vừa rẽ nước sông lên như thường thấy vẽ trên các
bức tranh dân gian bán ngoài chợ.
Đứng một lúc, nó cất tiếng gọi:
- Có ai ở nhà không ?
Trong quán vắng, giọng nó vang át cả tiếng mưa rơi bên ngoài.
- Thằng Jotaro đấy hả ? Tiếng chủ quán trong phòng vọng ra.
Jotaro là đứa bé hầu bàn ở quán rượu gần đấy, được chủ nuôi để sai vặt.
- Vâng. Hôm nay ông có lấy rượu không ?
- Không. Ông khách chưa về. Hôm nay khỏi.
- Ngộ ông khách muốn về uống thì sao ? Để cháu cứ mang sang như thường
lệ.
- Ông ấy uống ta sẽ đi lấy.
Jotaro tiu nghỉu. Nó bước vào phòng, đưa mắt nhìn quanh rồi tò mò hỏi:
- Ông làm gì đấy ?
- Tao viết thư để kịp gửi xe ngựa ngày mai đi Kuruma. Mà khó viết quá,
ngồi mãi đau cả lưng.
- Ông già vậy mà chưa biết viết hả ? Lạ nhỉ !
- Im mồm ! Đi chỗ khác chơi. Đừng làm rộn !
- Ông để cháu viết giúp được không ?
- Mày mà viết gì !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.