MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 185

Akemi ngồi cạnh bờ sông, vừa giặt áo vừa khe khẽ hát một khúc tình ca

học được khi xem tuồng Kabuki ở đường Shijo. Lời ca nhẹ nhàng, tiết điệu
êm ái ru nàng vào ảo tưởng như được cùng đong đưa với làn gió xuân bên
những cành đào nở đầy hoa vẽ trên nền lụa mỏng.
Gió xuân, kìa gió xuân lơi.
Thoáng nhẹ trên đồi.
Phất phơ tung áo, bồi hồi lòng em ...
Gió xuân có nặng bên rèm.
Sao lòng em nặng ...
Jotaro đứng bên bờ sông nhìn thiếu nữ giặt áo và hát. Trong khung cảnh
thanh bình êm đềm ấy, nó bỗng thấy vui lây và tuy chẳng hiểu gì cũng mỉm
cười:
- Chị hát hay quá !
Akemi giật mình quay lại, ngạc nhiên nhìn thằng bé, nhỏ và đen đủi, đeo
thanh kiếm gỗ dài hơn người và đội một cái nón lớn rộng vành trông như
cái nấm.
- Em là ai vậy ? Sao gọi chị bằng chị ?
Khi nói, Akemi vô tình để một chiếc áo tuột tay trôi theo dòng nước. Bắt
không kịp, nàng kêu lên:
- Trời ơi ! Trôi mất cái áo rồi !
- Để em vớt hộ.
Jotaro chạy trên bờ sông, cầm kiếm gỗ chận áo rồi khều lên. Nó cười vui
vẻ:
- Ít ra thanh kiếm này cũng không đến nỗi vô dụng !
Akemi cười theo, thấy thằng bé dễ thương và nhanh nhẹn.
- Tên em là gì ?
- Jotaro.
- Em ở đâu, muốn hỏi chị điều gì thế ?
- Chị biết gần đây có trà thất nào tên là Yomogi quán không ?
- Biết chứ ! Nhà chị đấy ! Ở ngay trong khu vườn đằng sau chỗ em đứng đó
!
- Vậy hả ! Thật là may. Thế mà em đi tìm mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.