MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 187

- Không biết em có nên nói cho chị biết không ? Chị nghĩ thế nào ?
- Tùy em, chị chẳng nghĩ gì cả.
Ngồi yên một lúc, Jotaro mới mở miệng:
- Sư phụ em muốn gặp ông Matahachi nên bảo em tin cho ông ấy biết thầy
em sẽ đợi ông ở chân cầu Gojo trong vòng bảy ngày đầu năm tới. Sư phụ
em muốn gặp ông ấy lắm !
Akemi che miệng cười ngặt nghẽo:
- Thật chưa bao giờ chị thấy chuyện lạ vậy ! Bây giờ thầy em sai đi tìm một
người, bảo đợi đến sang năm mới cho gặp. Thầy em cũng kỳ cục chẳng
kém gì em cả !
Và nàng lại che miệng cười như nắc nẻ. Jotaro tức giận:
- Ô hay ! Sao chị cười hoài vậy ? Chuyện có gì đáng cười đâu !
- Em giận chị đấy hả ?
- Chứ gì nữa ! Em hỏi chị tử tế, nhờ chị giúp em một việc mà chị lại cười
chế giễu!
Akemi bình tĩnh lại:
- Thôi chị không cười nữa. Ừ, để khi nào gặp chị sẽ nói cho ông Matahachi
biết.
- Thật nhé.
- Thật.
Nhưng Akemi vẫn không nhịn được cười. Nàng cắn môi một lát mới hỏi:
- À, thế em nói lúc nãy tên sư phụ em là gì ?
- Miyamoto Musashi, chị chóng quên quá !
- Viết thế nào ?
Jotaro nhặt một cành tre khô viết chứ Musashi lên cát.
- Ô, đấy là họ Takezo mà !
- Sư phụ là Musashi, không phải Takezo !
- Họ Takezo cũng viết thế.
- Nhưng không phải là Takezo.
Akemi lặng thinh, không cãi. Nàng nhìn chữ Takezo viết trên cát, tâm hồn
như để tận đâu đâu. Một lúc sau mới ngẩng lên nhìn Jotaro, ngắm nghía nó
từ đầu đến chân và dịu dàng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.