MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 252

phàm, muốn tiếp kiến để mở rộng tầm mắt hoặc xin tá túc ít lâu chứ gì ! Có
đúng thế không ?
Jotaro đỏ mặt:
- Cháu không biết.
- Theo tục lệ Ở đây, ai đến nhà Yagyu xin việc gì cũng đều được đãi ngộ tử
tế.
Ngươi đi theo người lính này xuống nhà ngang, đưa thư cho ông đội trưởng.
Ông sẽ tìm một chỗ cho thầy trò ngươi ở tạm và khi nào đi sẽ giúp thầy
ngươi một số tiền nhỏ làm lộ phí.
Jotaro lắc đầu. Mặt nó trở nên nghiêm nghị:
- Đại hiệp đừng trông bề ngoài mà xét người. Cháu không phải ăn mày mà
sư phụ cháu chắc cũng không xin xỏ gì đại hiệp.
Shoda hơi bẽ, hắn nhìn Jotaro, tuy tức nhưng thấy thằng bé có hào khí cũng
nể.
- Vậy sao ? Ngươi muốn gì ?
- Cháu chỉ xin đại hiệp đọc thư. Sư phụ cháu không như những người khác.
Mà đại hiệp đọc thư thì có ai cắt cổ đại hiệp đâu !
Shoda bật cười. Ừ, thằng bé nói có lý. Qua hàm râu quai nón rậm, tiếng
cười của hắn vang vang làm mọi người trong phòng cũng cười theo. Hắn
giơ tay:
- Đưa đây. Ngươi thật là đứa bất trị.
Jotaro cầm cuốn thư đưa cho Shoda. Hắn cởi dây, bật niêm, yên lặng ngồi
đọc.
Mặt hắn dần trở nên nghiêm trang. Khi đọc xong, Shoda ngẩng lên hỏi
Jotaro:
- Ngươi có mang theo cái gì cùng với thư này không ?
- Ấy quên, có. Còn cái này nữa.
Và Jotaro lật đật lấy trong tay áo kimono ra một đoạn cuống hoa đưa cho
Shoda.
Shoda ngồi đăm chiêu nhìn lá thư rồi lại nhìn đoạn cuống hoa. Hắn gãi râu
không hiểu ý của người viết:
“Tại hạ không biết ai đã cắt nhành mẫu đơn này. Có một cái gì kỳ lạ làm tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.