MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 292

tiền tài, vì những thứ đó mà nghiệp báo không dứt ! Jotaro ! Jotaro ! Bây
giờ con ở đâu ? Ta nhẫn tâm bỏ con, thật đáng trách !
Người đàn ông cúi thấp đầu dường như xin lỗi ai hay tự trách phạt, rồi lại
ngẩng lên nhắc lại những câu vừa nói. Matahachi chẳng hiểu gì, đồ chừng
gã này điên. Hắn tránh không muốn vào, định tìm chỗ khuất trong bếp hay
nhà sau nghỉ tạm thì vừa lúc ấy người đàn ông đứng lên, cầm sáo, gậy và
nhặt luôn cả chiếc bồ đoàn rách mang theo, khập khiễng bước ra cửa lầm
lũi đi như một bóng ma trong màn đêm bắt đầu buông dày đặc.
Matahachi bước vào, đến bên ngọn đèn lẻ loi. “Lão già thật cẩu thả ! Để lửa
thế này rồi bỏ đi, chẳng may nó bén vào cái gì thì cháy hết !”. Hắn nghĩ đến
những ngôi cổ tự hoang phế tự nhiên bị thiêu rụi, một phần chắc cũng vì
những tên thiếu trách nhiệm, điên khùng như lão này cả.
Thấy lành lạnh, Matahachi chạy ra ngoài nhặt cành khô đem vào nhóm lửa
rồi bó gối nhìn. Ánh sáng bập bùng làm căn phòng ấm và sáng thêm chút
đỉnh. Hắn ngước nhìn trần, cột kèo tuy cũ nhưng đẽo gọt tinh vi, có vẻ
trước đây là một ngôi đền chứ không phải tư thất. Ở góc phòng, đột nhiên
hắn trông thấy một vật làm hắn reo lên mừng rỡ. Chẳng phải đồ cổ ngoạn
hay vật gì quý giá nhưng là một cái nồi đất đen xì, trên đậy tàu lá, bên cạnh
là một hũ sành con mẻ miệng. Matahachi đến mở nồi thấy có cơm, bèn
bưng cả ra bên đống lửa. Trong hũ sành còn một chút sa-kê, hắn bưng hũ tu
rồi thò tay vào nồi bóc cơm ăn. Bữa ăn chưa bao giờ ngon đến thế !
Ăn hết chỗ cơm, bụng mới hơi lưng lửng, Matahachi nằm dài, giơ tay vươn
vai khoan khoái. Sực nhớ đến điều gì, hắn vội nhỏm dậy, móc trong bọc ra
cái túi của gã thanh niên lẹm cằm chết hồi chiều. Hắn mở túi dốc cả ra sàn:
một cái lọ đen nhỏ xíu đựng thuốc, ít bạc vụn, một cái túi nhỏ nữa bằng da
thuộc màu đỏ tía và một vật mềm gói giấy dầu. Hắn cởi túi da ra xem.
Trong túi toàn tiền vàng, hắn không biết giá là bao nhiêu nhưng quả chưa
bao giờ được cầm nhiều vàng như thế. Vừa mừng vừa sợ, tay run run, hắn
buộc ngay lại, nhét vội vào trong bọc mình, ngồi thừ người ra một lúc:
“Ơ ...
tiền này ... tiền này ... để rồi trả lại cho thân nhân gã !”.
Hắn lại nắn cái gói giấy dầu. “Không biết trong này đựng gì ? Chắc là vật gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.