MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 335

bộ áo trắng, nhỏ bé trước cảnh bao la của trời nước, chẳng khác gì một con
hạc khờ dại lạc bầy từ cảnh tiên nào đậu xuống.
Một môn sinh Yoshioka đi qua, thấy Akemi, vội dừng lại:
- Akemi ! Làm gì ngoài bãi sớm thế ?
- Tiểu nữ ... tiểu nữ tìm vỏ ốc.
- Tìm vỏ ốc ? Đằng kia thiếu gì mà phải tìm ở đây ?
- Không. Vỏ ốc đặc biệt chỉ vùng Sumiyoshi này mới có.
- Gì mà quý thế ?
- Vỏ ốc lú.
Gã kia ngạc nhiên mở to mắt:
- Vỏ ốc lú ? Vỏ ốc lú là cái gì ?
- Là một thứ vỏ ốc khi người ta để vào tai nghe hay giữ trong mình thì quên
được hết mọi sự.
Gã cười ha hả:
- Cô này điên rồi ! Vô tâm như cô chưa đủ hay sao mà còn đi tìm vỏ ốc lú ?
Akemi lắc đầu cười gượng gạo:
- Tiểu nữ không điên, nhưng có những lúc muốn quên. Thế còn khách quan,
khách quan đi đâu vội thế ?
- À, ta đi tìm một người.
- Tìm làm gì ?
- Tìm để trả hận.
Akemi quay đi. Nàng không quan tâm đến sự tranh chấp của đàn ông mà
nàng cho là tàn bạo, ích kỷ, ngoại trừ một người. Khi nghĩ đến người ấy,
lòng nàng không khỏi rung động. Hình bóng người ấy luôn lởn vởn trong trí
và trong những giấc mơ làm nàng bồi hồi không muốn tỉnh. Đôi lúc, bên
những cuộc truy hoan của khách lạ tại quán Yomogi, nàng cũng muốn quên
hết đi để nghĩ đến tương lai. Nàng tin rằng người nàng yêu mến không biết,
hay chẳng quan tâm gì đến mối tình của nàng cả. Mối tình vô vọng ấy nàng
thật tình muốn quên nhưng không sao quên được. Nếu quả có vỏ ốc lú,
nàng sẽ sung sướng bao nhiêu khi tìm được nó.
Gã môn sinh Yoshioka nhìn nét mặt âu sầu của Akemi không khỏi ái ngại.
Thấy nàng không nói gì thêm, gã lặng lẽ bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.