MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 337

muốn.
- Mẫu thân tiểu nữ ? Bà có nghĩ gì đến tiểu nữ đâu, bà vẫn tưởng bà còn trẻ.
- Nàng ngồi xuống đây.
- Xin khách quan tha lỗi. Trong phòng nóng quá, cho phép tiểu nữ ra sân.
- Akemi !
Seijuro sẵng giọng, nắm cổ tay Akemi kéo xuống.
- Hôm nay chỉ có mình ta với nàng. Mẹ nàng đi Kyoto rồi.
Akemi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Seijuro. Nàng cong người vùng vẫy cố
kéo ra, nhưng bàn tay Seijuro cứng như sắt chỉ làm cổ tay nàng đau thêm.
- Sao nàng tìm cách trốn ta ?
- Tiểu nữ không trốn.
- Sáng nay không có ai ở quán. Cơ hội tốt như thế này ...
- Cơ hội gì ?
- Nàng đừng có giả vờ. Có đến hơn năm nay rồi, ta với mẹ con nàng quen
nhau.
Nàng thừa biết lòng ta đối với nàng ra sao rồi, mà mẹ nàng cũng đồng ý.
Mẹ nàng thường bảo tại ta vụng. Hôm nay xem ta có vụng không !
- Bỏ ra !
- Nàng thật không ưng ta phải không ?
- Bỏ ra, không ta kêu lên bây giờ !
Seijuro cười gằn, chua chát:
- Kêu đi ! Kêu đi ! Không có ai ở quán cả ! Ta đã ra lệnh không ai được làm
rộn.
Akemi vùng vẫy, tay đấm chân đạp.
- Bỏ ra, bỏ ta ra ! Ta không bằng lòng, để ta đi ...
- Không được.
- Thân ta không thuộc về khách quan.
- Á à ... Nàng lầm ! Hỏi mẹ nàng xem. Ta đã trả tiền ...
- Mẹ ta bán ta, nhưng ta không chịu bán thân ta. Nhất là cho một tên hèn hạ
đáng khinh như ngươi !
- Hỗn ! Nàng hỗn !
Seijuro giật sấp Akemi xuống sàn, lấy chăn trùm kín. Akemi kêu như điên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.