MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 338

dại, nhưng những tiếng kêu chỉ còn là những tiếng ú ớ tắc nghẹn.
- Kêu đi ! Kêu to nữa đi ! Không ai đến cứu nàng đâu !
Seijuro đè lên mình Akemi.
Bên ngoài, cảnh vật vẫn điềm nhiên. Nắng sớm vô tình chiếu bóng cành
thông lay động bên song cửa sổ. Xa xa, tiếng sóng biển rì rào đưa lại cùng
với tiếng chim gáy hót sau nhà.
Seijuro bước vào phòng tắm, mặt tái xanh, tay trái giơ cao, những vết móng
tay cào trên da còn rướm máu. Bỗng cửa phòng mở toang rồi đóng đánh
rầm, bóng Akemi chạy vụt ra ngoài. Seijuro kêu một tiếng khẽ, nhảy tới cản
nhưng không kịp nữa. Hắn đưa mắt nhìn theo, trên môi nở nụ cười đắc
thắng, nụ cười bằng lòng của một con thú vừa được thỏa mãn.

CHƯƠNG 24
VỊ NGHĨ VONG THÂN
- Cậu Gon !

- Gì thế chị ?
- Cậu mệt rồi hả ?
- Vâng, cũng không được khỏe.
- Thảo nào trông thờ thẫn. Hai chân ta cũng mỏi nhừ, nhưng còn quãng nữa
thì đến chùa Sơn Nhai. Gắng lên, chẳng lẽ tới đây không vào chùa lễ Phật,
phải tội chết !
- A di đà Phật !
- Chùa này có xá lợi do vị cao tăng Tây vực mang đến cúng đã mấy trăm
năm, lại trồng được cây bồ đề chiết từ gốc nguyên thủy lấy ở nơi đức Phật
ngồi đắc đạo ...
- Sao chị biết ?
- Thì người ta nói thế, sao ta lại không biết !
Cụ Osugi và cậu Gon đến gần tam quan. Cảnh chùa u nhã, tiếng chim rừng
văng vẳng gõ thân cây, mùi hương trầm phảng phất giục lòng người trút bỏ
hết niềm tục lụy. Cạnh tam quan thấy cắm vô số bảng lớn nhỏ, chữ viết chi
chít.
- Họ viết gì trên bảng này thế chị ?
- À, họ bảo lấy lá bồ đề trong chùa nấu nước uống thì khỏi bệnh nghiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.