MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 336

Akemi lơ đãng nhìn ra xa, khe khẽ ngâm bài thơ quen thuộc:
Nữ la, chàng là cỏ Thổ ti, em làm hoa

Cành mềm không đi nổi
Nghiêng theo gió xuân qua
Nương mình thông trăm trượng
Quấn quít nên một nhà
Ai rằng dễ gặp mặt
Núi biếc cách chia xa
Nhìn nước biển trong xanh và sâu thẳm
Akemi tưởng như đó là nguồn an ủi, sự giải thoát. Nàng trừng trừng

nhìn những đợt sóng hiền hòa vỗ nhè nhẹ như ru vào ghềnh đá. Đứng trên
ghềnh này, chỉ một cử động thôi, một cử động nhỏ, dễ dàng quá, nàng sẽ
nằm trong lòng biển xanh, sóng yêu đương ru nàng vào một giấc mộng êm
đềm không bao giờ dứt.
Tiếng chân người và tiếng gọi đột nhiên lôi Akemi trở về thực tại.
- Akemi ! Akemi ! Tiểu chủ đang chờ nàng đấy. Ra đây làm gì vậy ?
Akemi giật mình, theo chân ả nữ tỳ trở về phòng trọ.
Bốn bề yên lặng. Gió sớm xào xạc trên cành thông. Đôi chim sâu lích chính
trong bụi rậm trước cửa sổ. Seijuro ngồi một mình trong phòng, bên chiếc
lò sưởi vừa nhóm.
Sau giấc ngủ vừa qua, hắn thấy trong người khỏe khoắn lạ thường, nhìn
Akemi bước vào, âu yếm hỏi:
- Buổi sáng lạnh, nàng ra ngoài làm gì thế ?
- Tiểu nữ không thấy lạnh. Ngoài bãi, nắng đẹp và ấm lắm.
- Nàng ra bãi làm gì ?
- Tiểu nữ tìm vỏ ốc.
Seijuro mắng yêu:
- Nàng làm như còn trẻ con lắm !
- Thì tiểu nữ vẫn là trẻ con.
- Đến tháng chạp này, nàng bao nhiêu tuổi biết không ?
- Tiểu nữ không để ý. Tiểu nữ vẫn tự thấy là còn trẻ con, có hại gì đâu ?
- Hại lắm chứ ! Nàng đã lớn rồi, phải nghĩ đến tương lai, như mẹ nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.