MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 339

răng.
Cậu Gon cười chế giễu:
- Nhảm nhí !
- Này đừng báng bổ, đức Phật ngài linh thiêng lắm !
Bỗng bà quay lại, nhớn nhác như tìm ai:
- Thằng Matahachi đâu ?
- Chắc nó đi sau.
- Hay lại lạc rồi cũng nên !
Bà quay trở lại, thấy Matahachi ngồi trên phiến đá thừ người chán nản. Đã
mười ngày nay theo mẹ và cậu lang thang chùa này đền khác trong vùng
Sumiyoshi, hắn mệt mỏi không hứng thú. Bản tính ham chơi, ưa chỗ đông
người, bây giờ thiếu cái không khí ồn ào của trà đình tửu quán, hắn bực
dọc. Đã nhiều lần Matahachi nói với mẹ xin tách ra đi riêng tìm Musashi thì
mới hy vọng gặp nhưng cụ Osugi không chịu. Bà nói:
“Tết sắp đến nơi rồi. Sáu bảy năm nay, mày đã không ở nhà lễ gia tiên, năm
nay mẹ con sum họp, biết đâu chẳng là lần chót. Nhờ Trời Phật, nếu còn
được lâu dài nữa thì hay, bằng không thì cũng không ân hận ...”. Matahachi
biết không thể làm xiêu lòng mẹ được, đành thôi, nhưng nỗi buồn bực lộ
hẳn ra nét mặt. Hắn nhất định sau Tết nguyên đán sẽ bỏ đi ngay, mặc bà
muốn nói gì thì nói.
- Matahachi ! Có đi nhanh lên không ? Con trai gì mà yếu như sên ấy !
Nghe mẹ quở, Matahachi càng bực thêm. Hắn đứng lên, lầu bầu:
- Đi nhanh ! Đi nhanh ! Lúc nào cũng đi nhanh ! Nhanh để làm gì ? Chỉ la
cà ở các chùa chiền, phí thì giờ !
- Mày nói gì ? Vào chốn tôn nghiêm, không biết kính Phật trọng tăng thì sa
địa ngục đời đời không ngóc đầu lên được con ạ ! Ta không thấy mày lễ
Phật bao giờ, rồi hối không kịp đấy !
- Thật là cái nợ !
- Matahachi, mày nói ai là cái nợ ?
Giọng bà tức giận, the thé.
Mấy ngày đầu khi mẹ con gặp nhau, còn có đôi chút hòa khí, nhưng dần
dần mối bất đồng ngày càng tăng. cụ Osugi lại khắc nghiệt, không tối nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.