MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 394

Otsu đi trước, tay cầm cương. Tiếng lộp cộp của chân ngựa đạp trên đá lẫn
với tiếng nhạc ngựa long coong bấy giờ đối với Jotaro thật là một tiết điệu
vui tai lần đầu tiên nó được hưởng.
Mặt trời đã lên cao nhưng trên con đường đèo, nhiều chỗ sương còn đọng
từng mảng mờ mờ xám nhạt. Đi được chừng một quãng khá xa, bỗng nghe
phía sau có tiếng chân người vội vã và tiếng gọi lớn. Hai chị em nép vào vệ
đường. Jotaro lo lắng hỏi:
- Hình như họ gọi chúng ta !
- Không biết có phải không. Chờ xem.
Lúc sau, thấy hiện ra mờ mờ trong màn sương một bóng người. Bóng đó rõ
dần và khi còn cách Otsu một trượng thì cả hai nhận ra đấy là một người
đàn ông trung niên, mặt rỗ và dữ dằn, chân quấn xà cạp, đi hài xảo bằng cỏ
bện. Xung quanh gã còn như bọc một lớp sương gã kéo theo từ đêm, chiếc
áo dày gã mặc bên ngoài ướt nhẹp.
Gã đàn ông đến gần Otsu, giật mạnh dây cương từ tay nàng làm Otsu chúi
xuống suýt ngã rồi quát như sấm động:
- Tiểu tử này ! Xuống !
Con ngựa nghe tiếng quát giật mình lùi lại giơ hai cẳng trước hí một tiếng
dài.
Jotaro sợ quá, suýt bị hất xuống đất, vội nắm chặt lấy bờm ngựa. Hoàn hồn,
nó tức giận đáp:
- Bác này ! Làm gì kỳ vậy ? Ngựa của ta thuê mà !
- Mặc kệ, có xuống không ?
- Không ! Tráng sĩ là ai ?
- Ta là Tsujikaze Kohei ở xóm Ujii, bên kia ranh quận. Ta cần ngựa để đuổi
theo một người tên Musashi. Hắn đi về phía này từ sớm. Đưa ngựa đây.
Gã nói nhanh như bắp rang, vừa nói vừa thở hổn hển. Trong sương sớm
lạnh, những giọt nước nhỏ li ti đọng trên râu và chân tóc gã bắn ra cùng một
lúc với hơi thở mờ mờ như khói. Trên cành khô, sương còn đọng giá, vậy
mà cổ hắn bóng nhẫy mồ hôi, mạch máu ở hai bên cổ nổi cao lên như hai
chiếc đũa.
Otsu đứng lặng tựa trời trồng, mặt tái mét, dường như bao nhiêu máu đã bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.