MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 392

- Khoan đã. Mới đi được vài dặm mà đã đói. Cứ thế này thì phải ăn năm
bữa một ngày chắc.
Jotaro giận dỗi:
- Nhưng em chạy bộ chứ đâu được cưỡi ngựa như chị !
- Thì hôm qua ta mới thuê ngựa đi một lần, chỉ vì trời tối mà mình lại vội.
Nếu em không bằng lòng thì hôm nay ta đi bộ với em cả ngày.
- Không ! Hôm nay đến phiên em cưỡi ngựa.
- Trẻ con không cưỡi ngựa được !
Jotaro phụng phịu:
- Nhưng em muốn tập !
- Để lúc khác. Hay chốc nữa, khi nào mệt hãy hay. Bây giờ còn đi được,
thuê ngựa cưỡi phí tiền.
Jotaro không đáp mà cũng chẳng nói gì thêm. Nó cung cúc đi trước, bỏ mặc
Otsu lẽo đẽo theo sau.
- Jotaro ! Em giận ta đấy à ?
Jotaro đứng lại đợi. Một lúc au, khi Otsu đến gần, nó mới nói:
- Chị thừa biết em đi bộ cả ngày cũng chẳng mệt. Đợi mệt thì bao giờ mới
có ngựa cưỡi !
Otsu cười làm lành:
- Ừ thì cưỡi, nhưng một lần này thôi nhé !
Jotaro chỉ đợi có thế. Nó mừng rỡ chạy ngược lại, đập cửa quán rầm rầm.
Chủ quán mở cửa thò đầu ra, thấy Jotaro, gắt:
- Cái gì mà ầm lên thế ? Hỏi gì ?
- Chị ta cần một con ngựa đi Minakuchi, bao nhiêu tiền ? Nếu giá phải
chăng, ta mướn đến tận Kusatsu.
- Mày con cái nhà ai ?
- Con bố mẹ ta !
Jotaro vênh mặt đáp.
- Ta tưởng mày con bà La Sát !
- Chắc vợ lão là bà La Sát còn lão là ông Thiên Lôi. Sao lão dữ quá thế ?
- Dữ hay không dữ ta không cần biết. Ngựa ta không cho thuê.
Muốn thuê ngựa, Jotaro đành phải làm lành:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.