MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 393

- Thôi, lão trượng cho cháu thuê đi. Cháu trả tiền đàng hoàng mà !
- Không được !
- Sao không được ?
- Không có mã phu đi kèm dắt về.
Vừa lúc ấy, Otsu tới. Nàng hỏi rõ sự tình, đề nghị xin trả tiền trước rồi khi
đến Kinakuchi sẽ nhờ người dắt ngựa hoàn lại tử tế. Thấy Otsu có dáng nhu
mì thực thà, chủ quán phân vân một lúc rồi nói:
- Thôi cũng được. Nể chị lắm đấy, xong việc nhớ trả lại ngựa cho lão.
Nàng hỏi giá, trả tiền rồi cầm cương dắt ngựa đi. Ra đến đường, Jotaro vẫn
chưa nguôi cơn tức:
- Lão già dịch !
- Ô hay Jotaro ! Sao hỗn thế ? Lão ta có làm gì em đâu ?
- Chị không biết, lão coi em như rác, nhất định không cho thuê ngựa. Thế
mà thấy chị đến lại bằng lòng ngay. Thấy con gái đẹp thì híp mắt lại ...
Otsu cười thầm trong bụng. Nàng cảnh cáo thằng bé:
- Này, nói nho nhỏ chứ. Con ngựa này nó nghe hết đấy. Nó dám hất ngã em
để trả thù cho chủ nó lắm !
- Thật hả chị ? Để em thử ...
Dứt lời, Jotaro trèo lên ngựa.
- Em không biết cưỡi ngựa phải không ?
- Biết chứ ! Em thấy người ta cưỡi nhiều lần rồi !
- Thế sao em lại trèo đằng sau ?
Jotaro thẹn nói chữa:
- Tại cái bàn đạp này cao quá. Chị đỡ em chút !
Otsu xốc nách bế Jotaro ngồi lên yên. Con ngựa đi bước một, Jotaro hơi
nghiêng ngả theo nhịp bước chân ngựa, nhưng nó hài lòng lắm. Mặt tươi
rói, nó lấy vẻ nghiêm trang, một tay giữ bờm ngựa, một tay chống nạnh,
nhìn Otsu mỉm cười.
- Chị đi trước đi.
- Nhưng em ngồi chưa vững, ta phải đi bên cạnh ...
- Không sao, em để chân được vào hai bàn đạp mà. Cái yên vải bố này tuy
hơi ráp nhưng buộc chắc lắm !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.