MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 391

- Ừ nhỉ. Nhưng đi đầu thì ích gì ? Đường ngắn hơn chăng ?
- Không phải. Nhưng khỏi đi sau ngựa với cáng, đỡ hít bụi !
Otsu liếc nhìn Jotaro thấy thằng bé quả nhiên láu thật.
- Hơn nữa, đi đầu thích thú hơn chứ. Vì chẳng có ai trên đường, em có cảm
tưởng như cả con đường thuộc về em, muốn làm gì thì làm, sướng lắm !
Otsu mỉm cười. Để chọc thằng bé, nàng nói đùa:
- Vậy sao em không tự coi như một tướng quân quyền uy, được mọi người
trọng vọng đương cưỡi ngựa đi thị sát lãnh thổ của mình ? Ta đóng vai
người hầu dắt ngựa.
Jotaro cười phụ họa:
- Ờ phải đấy ! Phải đấy ! Em làm tướng công, chị dắt ngựa. Chị đi trước đi !
Otsu ngó quanh không thấy ai, bèn bẻ cành tre làm roi chỉ sang hai bên
đường, vừa đi vừa nhại giọng lính tuần vệ:
- Qùy xuống ! Tất cả quỳ xuống ! Jotaro tướng công đi tuần sát !
Jotaro tháo ống quyển trên vai, cười lên giả làm ngựa và cười như nắc nẻ.
Nó nhảy chân sáo, dường như cái trò chơi giản dị này đã cho hai chị em
những phút vui hồn nhiên và sung sướng thật sự.
Nghe tiếng léo nhéo bên ngoài, một ông già mở hé cửa ra nhìn. Otsu hơi
thẹn, vất roi xuống đất, lầm lũi đi. Jotaro ngạc nhiên:
- Ô hay, sao chị làm thế ? Chị không sợ tướng công giận có thể phạt chém
đầu à ?
- Thôi, không chơi nữa.
- Sao vậy ? Mình đang chơi vui mà !
- Thôi ! Kỳ quá ! Có người ở quán nhìn kia kìa. Chắc họ cho mình là hai
đứa khùng!
Jotaro quay lại thấy một quán ăn nhỏ, vách ván đã cũ, bên một đống rơm
lớn, người dân vùng sơn cước thường đắp lên dành cho gia súc ăn về mùa
đông. Cạnh đó buộc một con ngựa.
Nhìn quán ăn, Jotaro bống thấy đói bụng.
- Chị, hay ta vào quán nghỉ đi.
- Vào làm gì ?
- Em đói ! Ta vào uống trà rồi lấy cơm nắm ra ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.