MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 405

lăn người sang bên, hai tay ôm mặt.
- Đồ chó đẻ ! Ông giết mày !
Akemi ngồi dậy, chống hai tay giật lùi về phía sau. Thấy chỗ rắn, nàng đoán
chừng là một hòn đá, dựa lưng vào đó thở hổn hển. Akemi kinh hãi tột độ.
Vạt áo nàng rách toạc một miếng, để lộ lần áo lót bên trong và phần ngực
trần, trắng nõn dưới ánh sao đêm. Akemi chỉ kịp làm một phản ứng tự
nhiên:
kéo vạt áo kia che lại rồi hai tay giữ chặt lấy ngực, tự vệ. Nàng lắp bắp:
- Ngươi ...ngươi muốn gì ?
Gã kia đã đứng lên, cười gằn độc ác. Nhìn người thiếu nữ yếu đuối trước
mặt, không cách gì thoát khỏi nanh vuốt của gã, gã khoái trá, đi đi lại lại,
tựa như con mèo vờn con chuột trước khi ăn thịt.
- Muốn gì ? Hề hề ...Muốn gì thì nàng biết đấy !
Và chồm tới định đè sấn nàng xuống.
Akemi nhanh mắt, lăn một vòng tránh được. Gã vồ hụt, ngã sóng soài. Cái
ngã này làm gã đau điếng, vì sau tiếng “hự” va vào đá, không thấy gã trở
dậy nữa.
Akemi lóp ngóp đứng lên, hai tay giữ áo, chạy thục mạng. Trong đêm tối,
như một bóng ma, tà áo trắng bay phần phật giữa những bụi đỗ quyên và tử
dương hoa đã tàn và lá xơ xác.
Akemi vừa chạy vừa kêu:
- Trời ơi ! Cứu tôi ! Cứu tôi với !
Tiếng kêu đứt quãng của nàng lạc trong hơi gió. Trong cái hoang tịch của
cánh đồng Teramachi đêm đó, mảnh trăng hạ tuần cũng chưa mọc. Một
tiếng cú rúc xa xa nhại lời kêu cứu của nàng và càng làm tăng thêm vẻ
hoang vu, vắng lặng.
Tên côn đồ tỉnh dậy, giận uất người. Nghe tiếng kêu của Akemi, gã loạng
choạng đuổi theo, miệng lầm bầm chửi rủa. Gã đuổi theo mỗi lúc một
nhanh, những tiếng chửi tục tằn càng ngày càng gần lại và tiếng chân chạy
nặng nề của gã làm Akemi rối ruột. Bước chân Akemi không còn vững,
nàng thở hồng hộc, đến bên một vũng lầy thì kiệt sức quỵ xuống. Lá lau
khô cứa vào mặt vào môi, nàng thấy xót và ở miệng có vị mằn mặn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.