MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 406

Akemi thở dốc tuyệt vọng. Lạnh, lạnh quá. Máu trong người nàng dường
như chảy đi đâu hết. Akemi nhìn những ngôi sao lấp lánh đằng xa như trong
giấc mơ, nhỏ dần, nhỏ dần rồi bóng tối chụp xuống toàn thân nàng, đen và
sâu thăm thẳm. Nàng không còn biết gì nữa.
oo Tiếng gọi văng vẳng bên tai làm Akemi sực tỉnh. Chân tay nàng lạnh giá
và trên mặt hình như có ai lấy nước lã vã vào. Akemi mở mắt lờ đờ nhìn
xung quanh. Một bóng đen đang cúi xuống, giật tóc mai nàng và gọi khe
khẽ:
- Này cô ! Cô ! Tỉnh dậy !
Akemi cựa mình, thở dài. Tiếng người kia vui mừng:
- Mô Phật !
Và tiếp theo, giọng ái ngại:
- Cô khát không ?
- Đây là đâu ? Phải bãi biển Symiyoshi không ?
Bóng đen lắc đầu:
- Hãy còn mê sảng. Giá có lửa sưởi thì tốt.
Đoạn cởi áo ngoài đắp lên mình Akemi. Nhưng nàng vùng dậy, hốt hoảng:
- Không ! Không !
Ngươi đừng sợ ! Tên đó chết rồi !
Và lấy tay chỉ người nằm cách đấy chừng một thước.
Akemi nhìn xác chết, giật lùi lại rồi nhìn người ngồi bên cạnh không hiểu.
Giữa bóng đen âm u của những lùm cây rậm rạp, nàng không phân biệt
được người đó thuộc thành phần nào trong xã hội, nhưng theo giọng nói,
đoán chừng thuộc loại trung niên trở lên, và nghèo khổ. Tấm áo người ấy
vừa đắp lên mình nàng làm bằng vải gai, chỉ những người bần cùng hoặc
giai cấp đạo sĩ mới mặc.
- Lão ...lão là ai ?
- Ta là Tanzaemon đi khất thực qua đây, nghe tiếng chị kêu cứu, chạy lại thì
đúng lúc tên côn đồ này định làm hỗn. Ta đập gậy lên đầu nó, tưởng đâu
dọa cho nó bỏ, nào ngờ trúng chỗ phạm làm nó chết tốt.
- Mô Phật. Đa tạ lão trượng đã cứu tiểu nữ.
- Thế còn chị ? Nhà ở đâu ? Đêm hôm khuya khoắt đến chỗ này làm gì ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.