MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 407

- Thưa lão trượng ...
- Gọi ta là đạo sĩ. Ta là kẻ tu hành.
- Thưa lão đạo sĩ, tiểu nữ không có nhà và cũng không thân thích. Tiểu nữ ở
xa đến, trời tối, không tìm được nơi quán xá nào hợp với túi tiền nên định
vào khu Teramachi, xem cảnh chùa nào rộng cho tiện nữ ở qua đêm thì tá
túc. Không ngờ ...
- Chị thật bất cẩn. Vùng Kyoto bây giờ nhiễu nhương lắm, bọn đãng tử
hoành hành khắp nơi, đàn bà con gái ban ngày còn không dám ra chỗ vắng,
huống chi ban đêm.
Nghe giọng nói và xem cách xử sự của đạo sĩ, Akemi yên tâm phần nào.
Tuy nhiên nàng vẫn dè dặt:
- Gần đây có ngôi chùa nào không, lão đạo sĩ ?
- Không ! Ngôi chùa gần nhất cũng cách đây chừng một dặm. Chị sức còn
yếu, không đi nổi đâu. Hay chị đến ngụ tạm chỗ ta ở ?
Akemi không nói gì, lòng lo lắng. Biết rõ ý nghĩ của nàng, đạo sĩ trấn an:
- Ấy là ta khuyên như thế, còn tùy chị quyết định.
- Thưa, thế nhà lão đạo sĩ ở đâu ?
Lão già mỉm cười:
- Ta cũng như chị, không có nhà. Ta ở nhờ một ngôi đền gần đây, cùng với
một lão khất cái nữa. Nếu chị chẳng chê là hủ lậu thì cứ tự tiện.
- Đa tạ lão đạo sĩ.
- Vậy chị ngồi nghỉ, chờ ta một lát. Ta đọc bài kệ vãng sinh và lấy đá lấp cái
xác kia lại, kẻo để quạ rỉa tội nghiệp.
Khi đạo sĩ làm xong việc thì trời đã khuya. Mảnh trăng lưỡi liềm vàng úa
nhô lên khỏi đám tùng bách đen sẫm. Một con chim đêm bay ngang, cánh
vỗ phành phạch, tiếng “quác” buông khô khan trong đêm tối vắng lặng.
Lão đạo sĩ đưa cho Akemi mượn cây thiền trượng chống tạm, rồi cả hai, kẻ
trước người sau, theo con đường hẹp đi sâu mãi vào cảnh hoang dã.
Đến một nơi lau sậy rậm rạp cao quá đầu người, đạo sĩ dừng lại nói:
- Sắp đến rồi !
Nhưng Akemi nhìn trước nhìn sau chẳng thấy nhà cửa gì cả, chỉ thấy bốn bề
lau lách mọc đầy, tiếng côn trùng ri rỉ trong đám cỏ. Nàng ngạc nhiên hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.