MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 410

làm gì !
- Nó phá lắm đấy !
- Trông thì cũng có vẻ thuần rồi, không ngại.
Lão đạo sĩ đem mấy quả thông và hạt dẻ ra để lên kệ rồi ngồi xuống mở nồi
cháo ra khuấy nhè nhẹ. Mùi cháo nóng bốc lên thơm nức, tỏa khắp gian
phòng. Lão hít hà, nuốt nước bọt ừng ực. Trông lão bấy giờ sung sướng,
bồn chồn, tưởng như nồi cháo hoa kia chứa đựng tất cả cái tuyệt đích của
khoái lạc trong cõi nhân sinh mà lão sắp được hưởng.
Chuông chùa Kiyomi từ xa vọng đến. Năm cũ sắp qua, năm mới gần kề,
trong tháng này, chùa nào cũng thỉnh chuông lúc sang canh như để cảnh
tỉnh chúng sinh ôn việc đã qua, tránh cảnh trầm luân trong biển u mê, hư
vọng. Tiếng ngân nga theo gió thoảng đưa, êm êm như những tiếng vỗ về từ
cõi cao cả xa xôi nào vọng tới, thay lời đức Phật từ bi xoa dịu nỗi đau khổ
trong lòng người thiếu nữ. Akemi lắng nghe tiếng chuông, thiêm em dần rồi
đắm mình vào giấc mộng.
- Đồ súc vật ! Bỏ ta ra !
Tiếng kêu thất thanh của Akemi trong giấc chiêm bao khiến đạo sĩ giật
mình bỏ dở bài kinh. Lão đến bên chiếu, lay thiếu nữ. Nàng ngồi dậy ngơ
ngác. Nỗi sợ hãi còn như ngưng lại trên đôi mắt lạc thần và trên đôi môi run
rẩy trắng bệch của Akemi.
- Sao vậy ? Chuyện gì kinh động ngươi quá vậy ? Nói ta biết, họa chăng ta
giúp ngươi được gì chăng ?
Akemi khóc òa. Đạo sĩ khẽ vỗ lưng nàng:
- Chuyện gì rồi cũng qua. Cứ nói đi. Nói đi thì vơi được sầu khổ. Ngẫu
nhiên ta gặp ngươi, âu cũng là tiền định. Biết đâu những kinh nghiệm của ta
chẳng giúp ngươi được phần nào.
Akemi lắc đầu thổn thức.
- A di đà Phật ! Xin đấng Vô Lượng cứu vớt chúng sinh.
- Đạo sĩ có thương con không ? Đạo sĩ khuyên con phải làm gì bây giờ ?
Thì ngươi phải nói cho ta biết chuyện gì chứ ?
Akemi cắn môi. Nàng đã tự nhủ không hở chuyện này cho ai biết nhưng sao
đêm nay, cái đêm gần hết năm, chấm dứt một chặng đường trong cõi vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.